Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 443
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:56:12
Lượt xem: 146
Bộ dáng của hắn có vài phần thả lỏng, người hình như cũng gầy đi một chút. Phỏng chừng là vì điều kiện sống ở đây gian khổ, không thể chăm sóc tốt cho chính mình.
"Gia Nương,' Chu Cảnh Sâm sớm đã nói trước với Diệp Gia, bảo nàng nếu rảnh rỗi thì hãy đến thăm hắn. Kết quả hắn tới đã đến đây một tháng, nữ tử Diệp Gia này ngay cả bóng dáng cũng không thấy. Hắn đợi nhiều ngày như vậy, đột nhiên nhìn thấy nàng thật đúng là thụ sủng nhược kinh: "Nàng cuối cùng đã tới rồi sao?"
Diệp Gia xách tay nải: "..."... Cái gì mà cuối cùng đã tới?
Hiếm khi gặp mặt một lần, Diệp Gia cũng không muốn phá hỏng bầu không khí như vậy. Nàng nuốt những lời châm chọc đến bên miệng xuống. Bàn tay nắm cổ tay nàng cũng không có dấu hiệu buông lỏng, Diệp Gia đưa bọc quân áo trên khuỷu tay cho hắn: "Ta có làm chút đồ ăn cho chàng."
Chu Cảnh Sâm nhận lấy đặt lên bàn, dắt Diệp Gia đi vào trong lều của hắn.
Leu của Chu Cảnh Sâm là lầu hai phòng, phòng ngoài là để bàn bạc chính sự thường ngày. Bên trong một còn có một gian phòng được đặt một cái giường cùng một cái bàn, một ít sách vở và văn thư. Hắn dắt Diệp Gia ngồi lên giường của hắn, Chu Cảnh Sâm đưa tay vuốt vuốt tóc mai của mình: "Nơi này hay xảy ra bão cát lớn, ta không có nhiều thời gian tắm rửa. Nàng chờ ta một lát, ta đi tắm rửa một chút."
Diệp Gia: "..." Còn chưa tới buổi tối, hắn đi tắm rửa cái gì.
Doanh trướng của Chu Cảnh Sâm được dọn dẹp rất sạch sẽ, đồ đạc cũng rất ít. Diệp Gia ngồi trên giường, ánh mắt chậm rãi quan sát bên trong, giường ngủ, bàn đọc sách, tủ và một ít quần áo, mỗi nơi đều được dọn dẹp ngăn nắp gọn gàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-443.html.]
Diệp Gia ngồi trong trướng một lúc, nghe thấy bên ngoài có tiếng động, nàng nghển cổ ra nhìn, chỉ thấy hai binh lính đang xách một xô nước đi vào trong. Chu Cảnh Sâm từ bên ngoài bước vào, một tay câm hai bộ quần áo, một tay xách túi hành lý của Diệp Gia, khi mở ra thì thấy bên trong có một hộp thịt khô lớn. Bàn tay trắng nõn cầm một viên thịt khô đen si màu sắc không đẹp lắm.
Nhưng hắn không hề do dự nhét vào miệng rồi nhai từ từ, đôi mắt chợt sáng rực lên.
Thấy hắn thật sự thích ăn, Diệp Gia không khỏi nhíu mày, người này không hổ là mẹ con với Dư thị, khẩu vị giống nhau như đúc.
Chu Cảnh Sâm thích ăn nhưng không ham ăn, hắn chỉ ăn ba bốn viên rồi thôi, bàn tay trắng nõn đậy kín nắp hộp lại rồi cất vào trong ngăn tủ.
Diệp Gia: "Món này không để được lâu đâu, không ăn hết có thể chia cho người khác."
"Ăn hết."
Được rồi! Có người ở bên ngoài doanh trướng khẽ bấm báo cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Chu Cảnh Sâm đáp một tiếng rồi sai binh lính đặt thùng tắm sang một bên.
Đợi mọi người đi ra hết, Chu Cảnh Sâm rất tự nhiên thả tóc ra, mái tóc dài đen nhánh lập tức xõa tung khiến trái tim Diệp Gia chợt lỡ một nhịp. Chu Cảnh Sâm đứng bên cạnh bàn đọc sách, nghiêng người nhìn Diệp Gia, thấy nàng chớp mắt liên tục, hắn không khỏi buồn cười. Hắn muốn nói cho Diệp Gia biết rằng bọn họ đã thành hôn rồi, làm chuyện như vậy không phạm pháp, còn những tội phạm đang khai khẩn đất hoang ở phía Tây đều là những người có tội thì mới bị lưu đày đến vùng Tây Bắc này. Giết người phóng hỏa có, hãm hại lừa gạt có, nhưng nhiều nhất là tội phạm chính trị. Hơn một nửa trong số họ là những quan lại phạm tội và cô nhi của đại gia tộc. Có rất nhiều người đọc đủ loại thi thư, thậm chí còn có hạng người học phú ngũ xa. Cho dù tội danh của những người này có thật hay không, đã luân lạc đến nơi này thì rất ít người có ngày còn sống trở về.
Vừa hay, trong số đó có một Đại Tư Nông thời tiên đế còn tại vị. Chu Cảnh Sâm vẫn chưa biết lão già Trương Xương Lễ phạm vào tội gì mà bị ném đến đây chịu tra tấn, nhưng người này đã đến đây rồi thì hắn nhất định sẽ cứu: "Chuyện này nàng cứ yên tâm, ta có thể tìm người tới."