Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 445
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:56:54
Lượt xem: 147
"Ngoan, không rửa mặt cũng không sao." Chu Cảnh Sâm cúi đầu hôn một cái lên vành tai nàng.
Diệp Gia bị hắn hôn đến choáng váng, sau đó chẳng còn nghe rõ hắn nói cái gì với cái gì nữa. Chẳng biết cái tên Chu Cảnh Sâm này học được bao nhiêu kinh nghiệm từ người khác mà dùng hết chiêu này đến chiêu khác để lấy lòng người ta. Lúc đầu Diệp Gia còn tự nhủ không thể phát ra tiếng, nhưng càng về sau càng không khống chế nổi nữa. Nàng nhớ mình không thể mất mặt được, cuối cùng không khắc chế nổi đành cắn mạnh lên bả vai hắn.
Chu Cảnh Sâm không sợ đau, hắn để mặc nàng cắn mình, nàng cắn một cái thì hắn càng ra tay mạnh hơn.
Hai người quấn quýt trong doanh trướng đến canh ba rạng sáng mới chịu dừng, Diệp Gia nửa ngủ nửa mê được Chu Cảnh Sâm bế lên giường êm. Sau đó, hắn gọi nữa lúc nào, lúc nào tắm rửa sạch sẽ cho nàng, Diệp Gia hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào. Lúc Chu Cảnh Sâm bế nàng chen chúc lên cái giường không rộng rãi lắm, nàng đã ngủ say không biết gì.
Đêm tháng Ba vẫn hơi se lạnh nhưng người Chu Cảnh Sâm rất ấm áp, Diệp Gia được hắn ôm vào lòng sưởi ấm nên cũng ngủ rất ngon.
Mọi người đều biết phu nhân giáo úy đã tới nên trừ phi được đại nhân gọi đến, nếu không nhóm binh lính sẽ thức thời tránh thật xa.
Hôm sau, lúc Diệp Gia mở mắt ra đã sắp đến buổi trưa.
Chu Cảnh Sâm không có trong trướng, trên cái bàn nhỏ cạnh giường có một bát cháo.
Diệp Gia cố mở đôi mắt nhập nhèm dính chặt vào nhau, chẳng biết kẹp tóc trên đầu đã bay đi đâu mất rồi, mái tóc dài đen nhanh xõa tung trên vai, mặt mày phảng phất nét xinh đẹp diễm lệ tựa như một bông hoa đang nở rộ. Lười biếng vuốt gọn mái tóc lại, Diệp Gia liếc nhìn bát cháo không đặc không loãng trên bà rồi ngáp một cái. Không nói cũng biết, bát cháo này chắc chắn là Chu Cảnh Sâm tự tay nấu.
Quần áo đêm qua đã bẩn hết rồi, không thể mặc lại được nữa, bên mép giường chỉ có một bộ quần áo, nhìn màu sắc có lẽ là đồ của Chu Cảnh Sâm.
Nhìn tình cảnh này, chắc chắn hắn sẽ không để nàng đi, mà lúc này Diệp Gia có muốn cũng chẳng thể đi được, thế là nàng chỉ đành mặc quần áo của hắn lên người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-445.html.]
Vừa mặc quần áo xong thì cửa doanh trướng bị người nhấc lên.
Diệp Gia sững sờ lập tức quay đầu nhìn lại.
Chu Cảnh Sâm bưng một chậu nước đi vào, trong nháy mắt nhìn thấy Diệp Gia, hơi thở hắn thoáng ngưng lại. Nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn đang mặc một bộ quần áo không vừa người, cổ áo mở rộng, từ cần cổ mảnh khảnh xuống đến phần n.g.ự.c lộ ra ngoài chi chít vết tích, mái tóc đen nhánh rủ xuống vai áo, ánh mắt nhập nhèm buồn ngủ, giữa lông mày còn sót lại diễm sắc chưa tan hết.
Trong lồng n.g.ự.c hắn có một bộ quần áo, chắc là mới mua về, hắn chậm rãi bước vào, đặt chậu nước cạnh giường rồi nói: "Chất liệu không tốt lắm, nàng mặc tạm một lần đi."
“Chàng đi đâu vậy?”
Vừa mở miệng Diệp Gia đã phát hiện giọng nói của nàng khản đặc, khô khốc như cát sa mạc.
Chu Cảnh Sâm rót cho nàng một chén nước, hắn đứng bên cạnh Diệp Gia, đầu hơi cúi xuống, ngón tay thon dài vén lọn tóc buông xõa bên vai Diệp Gia lên. Tuy nói Gia Nương vẫn luôn thèm rỏ dãi sắc đẹp của hắn nhưng sao Chu Cảnh Sâm hắn lại không?
"Hôm nay có muốn ra ngoài dạo chơi không? Thật ra chỗ này rất lớn, bên ngoài tường thành là một mảng thảo nguyên bao la, nàng có muốn cưỡi ngựa không?"
Diệp Gia nghe vậy không khỏi trợn mắt lườm hắn: "Chàng nghĩ bây giờ ta thích hợp sao?"
Lúc đầu Chu Cảnh Sâm còn không nghe ra, sau đó nhận được cái lườm của nàng mới ý thức được mình mới nói một câu không đúng lúc. Hắn không nhịn được đỏ mặt: "Là lỗi của ta, mong Gia Nương chớ trách."
Diệp Gia:
Tự mình nói xong lại tự đỏ mặt, Diệp Gia lại lườm hắn một cái nữa, đẩy người ra, tiện tay buộc lại mái tóc dài rôi đứng dậy rửa mặt.