Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 469
Cập nhật lúc: 2024-08-01 22:02:58
Lượt xem: 101
"Cái này thuộc hạ cũng không rõ." Thu Nguyệt phụ trách cửa hàng Tây Thi, bên phía nhà xưởng dù sao cũng là Dư thị trông chừng.
Diệp Gia đương nhiên cũng hiểu rõ, ngay sau đó cũng không nói chuyện kỹ càng với Thu Nguyệt. Đứng dậy liên trở về phòng đi tìm Dư thị. Dư thị đang ở trong phòng lật xem sổ sách mấy hôm nay của nhà xưởng, thấy Diệp Gia đi tới liên ngẩng đầu lên. Diệp Gia đương nhiên không phải nghi ngờ Dư thị có chỗ sơ suất gì dãn đến xuất hiện đối thủ cạnh tranh với nhà xưởng của Chu gia, Dư thị mặc dù nói không phải rất nhiều biết về việc kinh doanh. Nhưng dù sao vẫn là người có kinh nghiêm, có nhiều chuyện cũng nhạy bén hơn so với người bình thường.
"Đã hỏi ra chuyện gì rôi?" Mấy hôm nay nàng sứt đầu mẻ trán vì giống lúa, một mặt lại sai người đi thăm dò chuyện xà bông thơm. Hai chuyện kết hợp lại với nhau cũng có chút phiền muộn.
"Ừm”' Diệp Gia đem lời của Thu Nguyệt nói lại cho Dư thị rồi, hỏi bà ấy: "Nương, mấy hôm nay con không có ở nhà, nhà xưởng của chúng ta có người ngoài nào đến không? Hay hoặc là trong nhà xưởng tuyên mấy người tay chân không sạch sẽ? Có liên lạc với người bên ngoài?"
Vừa dứt lời, sắc mặt của Dư thị cũng hơi thay đổi.
Trên thực tế, mấy người tuyển vào Chu gia đều chưa quen thuộc, là bỏ tiền ra tìm được thông qua người môi giới. Diệp Gia mặc dù nói cẩn thận mà hỏi người môi giới về bối cảnh xuất thân của những người này. Nhưng chưa từng đi khảo sát bối cảnh thực địa. Dù sao tìm mấy nữ công cũng không phải là ngành nghề gì đặc thù, không cần... khảo sát bối cảnh thực địa. Nhưng nếu như lúc này ý thức pháp luật của con người mờ nhạt, càng không hiểu vệ khái niệm sở hữu trí tuệ. Bị người ta bỏ tiền mua chuộc, quả thật có thể sẽ tiết lộ.
Diệp Gia suy nghĩ như vậy, lông mày đều sắp thắt lại: "Nương có phát hiện ra hay không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-469.html.]
"Cũng không phải là ai tay chân không sạch sẽ, mấy phụ nhân trong xưởng rất thành thật nghe lời." Sắc mặt Dư thị hơi khó coi nói: "Con nói như vậy ta lại nhớ ra rôi. Vào ngày thứ ba con đi, một người tự xưng là chưởng quỹ của cửa hàng son ở thị trấn bên cạnh đến nhà xưởng của chúng ta, nói muốn xem xem xà bông thơm của chúng ta. Ta nghe thấy hắn ta khá thành tâm thành ý muốn mua, liền dẫn người vào trong đi một vòng..."
Dư thị thở ra một hơi, nhớ lại nói: "Nhưng người đó xem một vòng cũng không nói muốn đặt bao nhiêu, xem xong liền đi."
Trong lòng Diệp Gia hồi hộp: "Khi đó nương dẫn hắn ta đến nơi nào xem?"
"Ở trong kho phơi nắng xà bông thơm ở phía sau nhà xưởng, xà bông thơm đã sản xuất ra của chúng ta đều bày ở bên đó." Dư thị nói: "Ta biết không nên để người khác nhìn thấy nguyên liệu của nhà xưởng chúng ta nên đã cố ý tránh ra, bọn họ vào có lẽ không nhìn thấy mới đúng."
"Có lẽ không phải chuyện này." Trong lòng Diệp Gia dâng lên một đám lửa, giọng nói lại nhàn nhạt nói: "Xà bông thơm từ chế tạo đến phơi khô mới có thể dùng, không thể thiếu mười lăm hai mươi ngày. Con đến chỗ tướng công đến này cũng chưa đến mươi ngày. Người nói xem con đi chưa được hai ngày người liền nhìn thấy xà bông thơm ở cửa hàng bên cạnh, vậy nói rõ nhà xưởng này sản xuất ra xà bông thơm chí ít ở đầu tháng hai. Lại nhớ tới cục diện nương dạo quanh mấy cửa hàng đều có xà phông thơm, nói chuyện làm ăn cũng là cần thời gian. Nói cách khác, nhà xưởng này chí ít đã bắt đầu chuẩn bị từ tháng chạp năm ngoái. Sớm một chút, cũng có thể là tháng mười tháng mười một."
Dư thị nghe xong cũng cảm thấy có lý, trong lòng bà ấy thở dài một hơi: "Vậy theo ý tứ của Gia Nương, nhà xưởng này sớm đã làm từ trước rồi. Không chừng không phải trộm bài thuốc của chúng ta dù sao chúng ta cũng mới sản xuất xà bông thơm hơn nửa năm..."
Nói đến đây, Dư thị và Diệp Gia đột nhiên nhìn nhau một cái, cứ như cùng nhau nghĩ đến một việc: "Cũng không thể là Ngô gia chứ."