Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 556
Cập nhật lúc: 2024-08-03 16:36:23
Lượt xem: 98
Thực ra tìm rắc rối cũng khá hao tâm tốn sức, thời thời khắc khắc phải nhìn chằm chằm người ta. Về bản chất thì vẫn là phương án thứ nhất nhanh gọn hơn một chút. Sau khi Diệp Gia cân nhắc cẩn thận, liền quyết định lựa chọn phương án thứ nhất. Đúng lúc Ngô gia đang nắm giữ ruộng anh túc, ở Đại Yên có rất ít người biết đến thứ này. Từ dân chúng cho đến quý tộc thế gia, đều cho rằng nó là thứ đồ bổ dưỡng. Nếu để cho người ta biết đến mức độ nguy hại của thứ này, thì tự khắc sẽ có người đi lo liệu. Diệp Gia không tin Ngô gia kinh doanh nhiều năm như vậy, mà không hề đắc tội với ai.
Trong lòng đang suy nghĩ những điều này, thì bỗng nhiên Anh Đào vội vàng chạy từ bên ngoài vào.
"Có chuyện gì?”
Anh Đào lập tức thông báo chuyện lô bình đựng mà Dư thị thiết kế đã được giao đến: "Chủ tử, vị thợ thủ công kia đang đợi ở phòng khách. Lão phu nhân mời người qua đó một chuyến, kiểm tra xem thành phẩm như thế nào."
Lê Hoa cao không thể trì hoãn thêm được nữa, lô bình này tới rất đúng lúc. Thế là Diệp Gia gật đầu, mau chóng đi tới.
Đi xuyên qua hành lang, lại vòng qua một hoa viên nhỏ là đến ngoại viện phòng khách. Dư thị và người thợ thủ công kia đang cùng nhau trò chuyện trong phòng khách, không biết là đang nói chuyện gì, mà giọng nói của Dư thị vô thức to tiếng. Diệp Gia tưởng là xảy ra vấn đề gì liên quan đến chất lượng, nên lập tức bước nhanh chân đi đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-556.html.]
Vấn đề không nằm ở chất lượng, lô bình nung có chất lượng khá tốt, nhưng màu sắc lại không giống như mà Dư thị yêu cầu.
Dư thị cau mày, dáng vẻ có chút khó chịu. Nói đến đây, ban đầu Diệp Gia nói chất liệu bình gỗ rất bền và dễ sử dụng, nên nghiêng về dùng bình gỗ điêu khắc. Về sau lại cân nhắc đếm đồ gỗ không bóng loáng mịn màng được như đồ sứ, độ bảo quản kín kẽ cũng không tốt bằng đồ sứ. Nên đã đổi sang sử dùng bình sứ. Bình sứ nung thì nhanh hơn rất nhiều, một lô hàng cho vào lò rồi nung ra, vẽ thêm chút màu sắc lên là có thể dùng rồi.
"Con xem một chút, trước hết đừng gấp." Diệp gia nhận lấy cái bình sứ từ trong tay Dư thị, chiếc bình có đáy hẹp, phần thân phình rộng rồi lại thu hẹp dần lên đến miệng bình, có chút giống như một bình rượu nhỏ. Nhưng bông hoa được tô điểm thêm trên thân bình là những cánh hoa lê rải rác, so với mẫu bình rực rỡ gấm hoa mà Dư thị tưởng tượng lúc trước quả là khác biệt rất lớn. Nhưng cũng không thể phủ nhận, trông vô cùng đẹp mắt.
Diệp Gia cầm một cái bình nhỏ lên quan sát hồi lâu, thực ra cảm thật chừa lại một khoảng trắng trông cũng khá thú vị, gợi lên cảm giác ý cảnh lênh đênh. Tuy nhiên Dư thị lại có ý kiến trái chiêu, bà ấy cau mày nói: "Mặc dù những hoa văn tô điểm này cũng không tính là quá bất ngờ, nhưng các thế gia phu nhân. Đại gia tộc mua đồ, mọi thứ đều chú trọng đến phúc lành. Màu sắc rực rỡ thì mới khiến cho tâm lí con người cảm thấy vui vẻ.'... Không thể không nói, quả thật là rất có lý. Một người đến từ thế giới hiện đại như Diệp Gia không có khái niệm may mắn, nhưng người đương thời lại có.
Diệp Gia suy tư một lát, quay đầu nhìn ve phía thợ thủ công đang loay hoay không biết làm sao: "Cái bình này sản xuất được bao nhiêu cái?"
"Một lò nung sản xuất ra được hơn hai nghìn cái." Thợ thủ công cũng không nhờ tới khách hàng sẽ cảm thấy bất mãn với hoa văn trên đó. Bây giờ tất cả bình đều đã vẽ xong rồi, muốn thay đổi thì cũng rất khó khăn. Quay về làm lại, thì lại tốn công tốn sức thêm lần nữa.
Lê Hoa cao trong phân xưởng thực sự đã được cất giữ thời gian khá lâu rồi, tuy rằng thứ đồ này chỉ cần đóng kín thì cũng không dễ biến chất. Nhưng nếu cứ liên tục trì hoãn không xử lí, thì càng về sau càng tồi tệ hơn. Coi như lô hàng này lúc trước Dư thị chỉ định làm thử nghiệm, nhưng chỉ phí dược liệu bỏ ra cũng rất tốn kém.