Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 606
Cập nhật lúc: 2024-08-03 18:20:59
Lượt xem: 95
Thấy Diệp Gia không nói lời nào, Chu Cảnh Sâm còn tưởng là nàng không nhìn thấy, liếc nhìn thấy một đứa bé đang ở trên cổ của cha nó thì hỏi nàng: "... Nếu không nàng có muốn ngồi trên vai ta không?”
Ánh mắt từ bốn phía hướng đến đây, mặt Diệp Gia đỏ như đ.í.t khi.
"Chàng có tin không, chờ khi chàng già chân tàn rồi, ta sẽ không đẩy người ra ngoài phơi nắng hay không!" Diệp Gia hạn không thể gặm đầu hắn một phát.
Chu Cảnh Sâm bất ngờ không kịp phòng bị nên có chút buồn cười. Lúc này mới thả Diệp Gia xuống, một tay hắn nâng lên, dùng tay áo rộng che chắn toàn thân Diệp Giao vào trong đó. Chỉ như thế hắn chỉ cần cúi đầu đã nhìn thấy được ánh mắt xem thường đang trừng hắn. Dường như là lần đầu nghe thấy có loại uy h.i.ế.p không biết nên nói như thế nào này. Lúc lâu sau đó, Chu Cảnh Sâm mới nói một mang ý cười nói: 'Không thì ta đi ra ngoài phơi nắng nhé?"
Diệp Gia: ˆ....
"... Tiểu nương tử nàng làm sao lại có tâm địa không tốt với ta như thế chứ?" Chu Cảnh Sâm như có chút ủy khuất, nhưng trong mắt hắn đều là ý cười. Hắn nhỏ giọng hỏi nàng: "Ta nói muốn cho nàng ngôi lên vai ta là đã sai rôi sao?"
Diệp Gia để ý đến hắn mới lạ đó, liếc mắt một cái, phất tay áo rồi quay đầu bước đi.
Chu Cảnh Sâm theo sát phía sau nàng không nhanh không chậm, khóe miệng dương cao cũng chưa từng hạ xuống.
Cũng không phải Diệp Gia tức giận mà chính là Chu Cảnh Sâm thích trêu chọc nàng, thấy mặt nàng đỏ thì mới vui vẻ. Nói thật, một người hiện đại lại không phóng khoáng bằng người cổ đại thì có chút xấu hổ. Diệp Gia chậm rãi thở ra một hơi, đứng ở một chỗ thở ra một hơi, đứng ở đó chống nạnh quay đầu lại. Chu Cảnh Sâm không biết lấy ở đâu ra hai ngọn hoa đăng, mỗi tay một cái, đi đến không nhanh không chậm.
"Đi đến bờ sông thả hoa đăng đi." Chu Cảnh Sâm nắm lấy tay nàng, đưa một ngọn hoa đăng trong đó cho nàng: "Giải xui."
Diệp Gia cúi đầu nhìn thoáng qua, là một cái đen hình con thỏ, thủ công làm ra nó trong rất sống động: 'Không phải nói là đi mua quần áo sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-606.html.]
"Ta gọi người đi ra ngoài mua rồi, trở về lại đổi."
Chu Cảnh Sâm nắm tay nàng: "Đi thôi. Khó có được mới gặp được lễ Thượng Tị, đi đầu phúc cũng có thể giải hạn, cũng cầu được vận may cho năm sau."
Diệp Gia nghĩ đến cũng phải, việc làm ăn quả thật là nên chú ý đến vận khí.
Bờ sông nhỏ dùng để thả hoa đăng có rất nhiêu người tụ tập. Từ sớm đã có người đứng tận vào vị trí bên trong.
Có nam nữ đến để cầu nhân duyên, có phụ nữ đến cầu con cái, cũng có người đến để cầu sức khỏe. Diệp Gia cũng không có nguyện vọng đặc biệt gì, nhưng khó lắm mới có một ngày hội được vui chơi như thế, nên nàng cũng thả một ngọn hoa đăng để hợp với tình hình. Chu Cảnh Sâm ngồi xổm bên cạnh nàng nhìn nàng thì thâm, vốn có cảm giác năm tháng yên bình, nghe một hồi lại sắc mặt không tốt.
Diệp Gia nhắm mắt lại, thì thâm nói: "Cầu thân cho con tiền vào như nước, cả đời không tai ương không bệnh tật, gặp chuyện dữ hóa lành. Thanh xuân mãi không già, ăn no hưởng lạc, có nhiêu hoa đào, mĩ nam khắp nơi..."
Vừa nói xong những lời cầu thân bái phật xong thì Diệp Gia mở mắt ra. Đối diện với nàng là ngọn đèn dầu le lói, ánh lửa chiếu trên mặt người bóng dáng lờ mờ.
Chu Cảnh Sâm cười thâm sâu hỏi: "Cầu nguyện xong rồi sao?"
"Cầu nguyện xong rồi." Diệp Gia gật đầu.
"Ừm." Chu Cảnh Sâm gật đầu: 'Vậy nàng tránh qua một bên, đến lượt ta."
Diệp Gia kinh ngạc, không ngờ đến Chu Cảnh Sâm cũng có sở thích như thế này. Chỉ là nghĩ như thế thôi, Chu Cảnh Sâm cũng đã cầm một cái hoa đăng để hợp với hoàn cảnh cũng nên làm một chút hình thức. Vì thế nàng ngồi cạnh để đành xê dịch vài bước, Chu Cảnh Sâm ngồi vào vị trí lúc này của nàng.