Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 617
Cập nhật lúc: 2024-08-03 18:35:01
Lượt xem: 113
Rất có khả năng là người trong cùng một giai cấp. Dù sao thì trên đời này rất ít người biết được hổ phù.
Bà ấy do dự một hồi lâu, rôi mời hỏi Diệp Gia: "Ngươi rốt cuộc là người phương nào?"
"Ta chỉ là một thương nhân bình thường, cùng tướng công đến An Tây Đô hộ phủ để làm ăn buôn bán."
Ánh mắt Diệp Gia lóe lên, lại thay đổi một cách nói khác: "Sở dĩ đoán bà có thể có quan hệ với An tây Đô hộ phủ là vì có rất nhiều người trên đường cầm bức họa của bà để tìm người. An Tây Đô hộ phủ phát lệnh truy nã, treo một giải thưởng lớn để bắt một bà lão đã trộm đi vật quý của An Tây đô hộ phủ. Bà Dương, trên cổ bà có phải đó là vật quý của An Tây đô hộ phủ hay không?”
Nói xong, Diệp Gia lấy ra lệnh bài giả từ chỗ Chu Cảnh Sâm ném lạch cạch lên trên bàn.
Bà Dương nhìn thấy lệnh bà trên bàn, thấy Diệp Gia có ý không muốn giấu riêng thì đã tin lời nàng nói.
Hai tay bà buông lỏng, bả vai căng thẳng cũng được hả xuống, thấy ánh mắt kỳ lạ của Diệp Gia nhìn mình, ánh mắt bà lại dừng lại, roi thở dài, cuối cùng nhấc chân trở về bên cửa sổ ngồi xuống. Biểu hiện của Diệp Gia thẳng thắn thật thà, nên bà cũng không muốn giấu diếm. Suy nghĩ một lát rôi ngẩng đầu lên: "Bà già này trước đây là phu nhân của An Tây đô hộ phủ."
Nói xong bà lại cúi đầu nhìn về phía hổ phù: "Đại đô hộ hiện giờ chính là nghĩa từ của bà già này, vật này chính là vật bên người của quân quân đã qua đời của ta."
"... Nghĩa tử?" Diệp Gia thật sự có chút ngây ngẩn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-617.html.]
"Đúng vậy." Bà Dương nâng khóe miệng, nhưng ánh mắt lại nhuốm đậm nỗi buồn: "Ta với phu quân đã mất không có con cái."
Trong lòng Diệp Gia hơi hoảng sợ, nàng nhíu mày. An tây Đô hộ phủ là chức quan truyền thừa cha con. Nhưng Đại Yên hiện tại cũng không có chế độ kế thừa chức quan, thế tại sao lại có chuyện hai cha con làm quan liên tục hai đời.
Trong chuyện này chắc chắn có điều chưa rõ, có chuyện không hợp lý. Trên thực tế, theo luật lệ của Đại Yên, ngoại trừ vương tước mới có thể kế thừa chức vị. Còn lại những chức quan khác hoàng thượng chưa bao giờ chấp nhận việc này.
Nếu như muốn thay đổi một An Tây Đô hộ phủ khác thì triều đình nhất định sẽ phái một người đến tiếp nhận. An Tây đô hộ phủ có chuyện đáng ngờ, mà đại đô hộ tiên nhiệm lại qua đời, còn phu nhân lại mang theo hổ phù lưu lạc khắp nơi, còn để cho con nuôi kế thừa tước vị. Hiện giờ nghĩa tử không chỉ chiến lấy phủ đệ còn lấy cớ việc đô hộ phủ mất trộm mà truy nã nghĩa mẫu, đây là chuyện là gì đây?
Diệp Gia không khỏi nghĩ sâu xa mà đứng lên. Nếu quả thật có chuyện như thế thì hiện giờ đại đô hộ thật là không danh chính ngôn thuận, hơn nữa trong tay lại không có hổ phù sao?
Trên thực tế, tuy rằng hổ phù này là vật c.h.ế.t nhưng nó lại có tác dụng rất lớn trong quân doanh. Nó là tín vật có thể hiệu lệnh ngàn quân.
Thứ lại giống như ngọc tỷ của hoàng đế. Một hoàng đế không có ngọc tỷ trong tay mọi mệnh lệnh ban xuống đều chỉ là mây bay. Một tướng quân lại không có hổ phù, không thể nào chỉ huy dược binh mã, không làm được việc gì. Chẳng trách lại khi treo giải lại có yêu cầu kỳ quái như thế: Không thể làm người bị thương, lại càng không thể lục soát người. Đây không phải là nói Đại đô hộ hiện giờ của An Tây chỉ có được bề ngoài thôi sao.
Nói cách khác, chỉ cân nắm được nhược điểm lai lịch của đại đô hộ hiện tại bất chính thì có thể dễ dàng lôi người xuống ngựa. ... Chu Cảnh Sâm đến đây chính là vì chuyện này sao?
Nàng vẫn còn đang suy nghĩa thì bên tai đã truyên đến một giọng nói của bà lão.
Bà lão đã đeo hổ phù giả lại trên cổ rồi giấu nó kỹ vào trong quần áo, không biết khi nào bà ấy đã ngồi xuống đối diện Diệp Gia.