Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 640
Cập nhật lúc: 2024-08-03 20:28:02
Lượt xem: 97
Nhưng thể hiện thái độ bài xích rõ ràng nhưng lại không thật sự làm tổn thương đối phương thì chỉ có một mình Chủ Cảnh Sâm. Diệp Gia không thể giải thích được mâu thuẫn phức tạp của con động vật này.
Chu Cảnh Sâm liếc sang Diệp Gia, việc này hắn cũng không thể nói rõ được.
Tính ra, Điểm Điểm lúc đầu là hắn đặc biệt ôm về từ hang sói ngoài thảo nguyên. Sau khi so sánh mấy con sói con thì cảm thấy Điểm Điểm lanh lợi hơn những con sói khác rất nhiều nên mới cố ý chọn nó, sau đó mang về nuôi trong nhà, hắn cũng từng cho ăn. Nói cách khác thì hắn thật ra phải được xem như là chủ nhân của nó mới đúng, nhưng Điểm Điểm lại không thân với hắn.
"... Chắc là không thích những người ở nơi khác ngoài quê hương của nó?" Đây là lần đầu tiên Chu Cảnh Sâm suy nghĩ đến vấn đề này, từ trước đến nay hắn không bao giờ quan tâm đến việc người khác có ghét hắn hay không, bây giờ lại có thể suy nghĩ xem mình đã làm sai điêu gì với một con sói: "Cũng có thể là lúc nó còn nhỏ ta không ở nhà, sau đó lại thường xuyên xuất hiện bên cạnh nàng."
Diệp Gia nhướng mày, nói như vậy hình như là cũng có lý. Một động vật nhỏ bé thông minh thì cũng giống như là một đứa trẻ vậy.
Nghĩ như vậy, Diệp Gia sờ cái cục sưng to đùng sau đầu hắn lại không nhịn được mà bật cười. Thân là một con sói, Điểm Điểm có thể trèo lên cây để mai phục, lại còn chuyên ngậm đá chọi đầu Chu Cảnh Sâm cũng thật sự phải nhọc lòng suy nghĩ.
Nhưng càng nghĩ lại càng buồn cười.
Chu Cảnh Sâm mặt do đẫn, đợi đến khi nàng cười đủ rồi mới giơ tay lên che mặt Diệp Gia, tiu nghỉu yêu cầu đuổi Điểm Điểm ra ngoài: "Không thể để ở trong phòng được."
"Tại sao?" Điểm Điểm có thể tìm đến bên cạnh nàng, chắc là đã tốn không ít tinh lực. Diệp Phù sao có thể nhẫn tâm đuổi nó ra được chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-640.html.]
"Ta sợ nửa đêm nó cắn ta."... Cũng có khả năng này, chuyện như vậy Điểm Điểm không phải là chưa từng làm, Châu Cảnh Sân thật sự là sợ nó.
Diệp Gia: “...'
Lặng lẽ bôi thuốc cho hắn xong, Diệp Phù liên bàn bạc với Chu Cảnh Sâm về chuyện trở lại trấn Đông Hương.
Nàng vốn tưởng rằng bản thân theo tới đây là để giúp che đậy, không thể thiếu được. Bây giờ phát hiện ra đơn thuần là ý đồ riêng của Chu Cảnh Sâm, muốn ở cùng một chỗ với nàng lâu hơn, nên đã có ý tưởng khác. Không phải là nàng không hiểu tình cảm của hắn, mà là tình cảm của con người không cần phải lúc nào cũng dính chặt lấy nhau mới là tình thâm. Bản thân Diệp Gia cũng không phải là người đặt tình cảm lên hàng đầu, cô luôn cho rằng phải lý trí một chút thì mới có thể bền lâu.
Tiếp theo, chủ tớ Dương lão thái được đưa đi, Chu Cảnh Sâm cũng sẽ có một hành động lớn.
Hắn không thể nào ở ngoài lâu được. Bên phía Luân Đài giao cho Lý Vấn Trúc tạm thời cai quản, không có gì rắc rối, nhưng trước sau gì cũng vẫn cần Chu Cảnh Sâm nhanh chóng trở vê. Nếu đã như vậy, không có bất cứ trở ngại nào thì càng tiện hành động. Điều này không có nghĩa là Diệp Gia là gánh nặng, nhưng Diệp Gia ở lại Ư Điền rõ ràng không phải là một lựa chọn tốt.
Bản thân Diệp Gia cũng hiểu ra việc này. Mặc dù nàng vẫn không biết Chu Cảnh Sâm làm thế nào để lật đổ Kiều Chính Uyên và giành được đô hộ phủ An Tây, nhưng có thể chắc chắn một điều là sẽ không có bất cứ biện pháp mềm mỏng nào. Nàng dễ dàng trở thành nhược điểm của Chu Cảnh Sâm. Một khi bị người khác bắt được thì hậu quả không thể lường trước được.
"... Đi thì chắc chắn là phải đi, nhưng cũng không vội."
Chu Cảnh Sâm đôi khi không muốn Diệp Gia thông minh như vậy, nàng quá thông minh, ngược lại còn hiếm thấy dáng vẻ nàng ỷ lại vào hắn, tín nhiệm hắn. Hắn vòng tay qua eo Diệp Gia, rất tự nhiên dán mặt lên cổ Diệp Gia. Bây giờ hắn rất thích động tác này, như thể bằng cách này sẽ có thể có được toàn bộ con người này.