Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 689
Cập nhật lúc: 2024-08-03 22:07:22
Lượt xem: 69
Sau khi thoa thuốc mỡ, thấy nàng vẫn còn dáng vẻ uể oải ỉu xìu, Chu Cảnh Sâm đứng dậy đặt lọ lê hoa cao lại chỗ cũ, tiện tay mang theo cái kéo nhỏ trong ky hốt vê.
Diệp Giai nhướng mi nhưng không động đậy.
Một lúc sau Chu Cảnh Sâm quay lại. Hắn vén vạt áo lên ngồi ngay ngắn bên cạnh Diệp Gia.
Diệp Gia chớp chớp mắt, chỉ thấy người bên cạnh đột nhiên đưa tay nắm lấy tay nàng. Tay hắn lớn hơn tay nàng nhiều, hoàn toàn có thể nắm trọn tay Diệp Gia. Diệp Gia mặc cho hắn nghịch ngón tay mình, sau đó hắn bỗng nhiên nhéo một đầu ngón tay của nàng.
Diệp Gia: "Hả?"
Chu Cảnh Sâm không để ý đến nàng, chỉ cúi đầu tỉ mỉ cắt tỉa móng trên tay nàng. Động tác này quá đột ngột và bất ngờ đến nỗi Diệp Gia cứ như vậy trơ mắt nhìn hắn cắt tỉa từng móng tay lởm chởm của mình.
Diệp Gia: ”...'
Âm thanh cắt móng tay lạch cạch lạch cạch này không hiểu vì sao khiến Diệp Gia nháy mắt nhớ tới em mèo cưng đời sau, nàng cảm giác mình bây giờ chẳng khác gì em mèo không móng vuốt kia: "Này..."
Mí mắt Chu Cảnh Sâm không thèm ngước mắt lên, cắt xong một tay rồi nhếch miệng: "Tay kia.
Khựng lại một lát, Diệp Gia đưa tay còn lại lên.
Cái kéo ngày nay không được thiết kế chuyên dụng để cắt móng tay như đời sau, dùng loại kéo này trở tay cắt móng thật sự rất khó. Diệp Gia là người thuận tay phải truyền thống. Tay trái cắt rất được nhưng tay phải thì không. Để đơn giản hóa vấn đề, tay phải của nàng không phải dạng răng cưa mà được cắt thành hình tam giác nhọn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-689.html.]
Chu Cảnh Sâm vừa nhìn thấy cái móng tay, nhất thời cảm giác da đầu mình run lên: "... May tay gãi cổ không phải tay này. Bằng không da thịt trên cổ nàng cũng phải bị tróc một lớp."
Diệp Gia: "... Phu thê vốn là chim cùng rừng, tai va đến nơi từng người bay."
"Dù nàng có nói như vậy ta cũng sẽ không để nàng gãi ta, nàng hết hy vọng đi." Chu Cảnh Sâm nghiêm mặt, chưa hết một nén nhang đã cắt sạch cho nàng. Chu Cảnh Sâm búng móng tay vụn trên áo bào, nhất cử nhất động chu đáo như một hộ lý* thực thụ.
(*) Hộ lý từ gốc là '‡*ˆT': theo mình biết thì những người này không phải là nhân viên của bệnh viện mà thường do người nhà thuê để chăm sóc cho bệnh nhân.
Diệp Gia: "..." Để xem ai già rồi đẩy ai ra ngoài phơi nắng còn chưa biết đâu. ...
Năm nay là một mùa đông lạnh lẽo hiếm có, thậm chí giữa thời tiết lạnh giá ở Tây Bắc cũng duoc xem la rat hiem thay.
Cuối tháng mười năm ngoái, hàng quán hai bên đường chưa đóng cửa, nắng vẫn chói chang. Năm nay khi trời trở lạnh, chợ sành đóng cửa hàng loạt. Trên phố hầu như không thấy ai mở cửa. Hầu hết người dân sống trong cảnh nghèo khó không còn cách nào khác để chống chọi với cái lạnh buốt giá nên chỉ có thể cuộn mình trong nhà, mấy nhà có con cái sức khỏe hơi yếu tí sợ là cũng không chịu nổi mùa đông này.
Việc không thể sống sót qua mùa đông được coi là hiện tượng phổ biến của người dân địa phương. Mặc dù thời đại này rất chú trọng đến việc sinh nhiều con, hầu hết các gia đình đều có bốn hoặc năm đứa, nhưng rất ít nhà nuôi hết được. Tình trạng này càng phổ biến hơn ở vùng Tây Bắc. Nhưng bây giờ Chu Cảnh Sâm đã tiếp quản nơi này, hắn đương nhiên phải quản lý nó. Ngoài việc mượn quân từ Tây Bắc ra, hắn đương nhiên còn cần chăm sóc sinh kế của người dân địa phương.
Ban đêm dù hắn có về muộn cũng luôn bận không ngơi nghỉ, vắt óc tìm cách cải thiện cuộc sống của bá tánh địa phương.
Ăn tối xong, Diệp Gia về phòng, không lâu sau đã ngủ thiếp đi.
Bây giờ nàng không thể để mình quá mệt mỏi, buổi tối thường không cố thức khuya.
Chu Cảnh Sâm ngồi ngay ngắn cạnh bàn sách đọc văn thư, ngọn đèn lồng trong góc tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp. Gió lạnh thổi qua song cửa sổ làm khung gỗ rung chuyển, phát ra âm thanh lạch cạch.