Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 709
Cập nhật lúc: 2024-08-04 22:55:23
Lượt xem: 82
Chu Cảnh Sâm không biết vì sao mình tức giận, nhưng hắn vẫn tức giận, còn rất tức giận.
Cẩn thận đặt người đó giường, hắn nhìn chằm chằm vào cái người đang bất tỉnh với đôi môi trắng bệch . Cho dù, Diệp tứ muội đã tắm rửa sạch sẽ cho Diệp Gia rồi nhưng hắn vẫn bảo Tiểu Lê xách một thùng nước tới đây để hắn tự mình lau chùi cho Diệp Gia một phen.
Diệp Gia ngủ rất sâu, mãi cho đến khi chạng vạng tối hôm sau nàng mới yếu ớt mở mắt ra. Vừa mở mắt ra nhìn, nàng không thấy ai ở trong phòng cả.
Nàng đang buồn bực, ngay khi nàng định đứng dậy, đã có một giọng nói yếu ớt tư xa truyền đến: "Đừng nhúc nhích, nằm xuống đi."
"Hả?" Vốn di Diệp Gia tưởng rằng trong phòng không có ai, nhưng không ngờ lại có: "Ai ở bên đó vậy?"
Chu Cảnh Sâm nghe thấy nàng nói như vậy, hắn nghiêm mặt đi đến bàn lời cô, đi đến bên bàn rót một chén nước, sau đó xoay người đưa cho nàng. Sau khi nước được đổ vào cổ họng, Diệp Gia mới dần dần cảm thấy dễ chịu hơn. Tuy rằng nàng nói không rõ ràng, nhưng mà lại chính là rất rõ ràng. Chu Cảnh Sâm có vẻ không được vui lắm. Diệp Gia chớp mắt, nàng thầm nghĩ tại sao hắn lại có biểu cảm như vậy: "Đứa nhỏ thì sao? Là trai hay gái?"
"Trước đó, trong phòng sinh ta đã quá mệt mỏi, sau khi nghe bà đỡ nói một câu: "Sinh đi sinh đi." Diệp Gia nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Lúc này, sau khi tỉnh dậy nàng và vẫn còn hơi mê man: "Sao ta lại không thấy mọi người?"
"Ở phòng bên, Ngũ muội và nhũ mẫu đang chăm sóc cho hài tử"
Bình thường Diệp Gia phải làm rất nhiều việc, cho nên không có thời gian cho hài tử b.ú vì vậy họ đã đặc biệt tìm một nhũ mẫu ở phủ. không có sữa kung fu, cho nên nhà đặc biệt tìm một cô gái bán sữa.
"Ưm...' Diệp Gia gật đầu sau khi nghe hắn nói xong, nàng cũng không vội vàng đi gặp đứa bé. Nàng chỉ cảm thấy đau khắp cơ thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-709.html.]
Bây giờ, sứ lực của nàng đã bị cạn kiệt, bụng thì trống rỗng, điều này thực sự khó chịu. Sau khi nhìn Chu Cảnh Sâm đứng bên giường và không nói một lời nào cả, trong lòng nàng cảm thấy sững sờ. Sắc mặt này của Chu Cảnh Sâm là đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
“Có chuyện gì vậy?”
Chu Cảnh Sâm nhìn bộ dạng ngơ ngác của nàng và thở dài. Như thể cuối cùng nàng cũng nhận ra rằng mình đang đói, hắn cố nâng người nàng dậy mà không nói một lời và để nàng dựa vào cột giường. Sau đó, hắn bước ra khỏi phòng và kêu người đưa canh gà tới. Trong phòng còn có một chiếc bàn nhỏ là chỗ mà bình thường Diệp Gia hoặc Chu Cảnh Sâm sẽ đọc sách và làm sổ sách. Hắn nhanh chóng một cái bàn ở trước mặt nàng.
Tô mì này là đã được Diệp tứ muội chuẩn bị từ lâu, tuy rằng thịt gà được hâm mềm nhưng lại không được nêm nếm một chút gia vị nào.
Diệp Gia cầm thìa múc nhẹ nhàng uống một thìa canh, sau đó ngẩng đầu lên: "Không có muối."
"Ừm, không thể ăn muối." Giọng điệu có hơi căng thẳng. Cho dù mì đã được đưa tới nhưng Chu Cảnh Sâm cũng không chịu rời đi, hắn đặt một cái bàn khác đặt lên giường. Chu Cảnh Sâm cởi giày một cách đường hoàng, khoanh chân ngồi xếp bằng.
Diệp Gia có hơi sững sờ một lát, nàng trợn tròn hai mắt to nhìn hắn: "Hả??"
Chu Cảnh Sâm thậm chí còn không thèm ngước mắt lên nhìn, hắn quay người đi để người khác mang đồ ăn vào. Tiểu Lê mang hộp thức ăn và đặt nó lên chiếc bàn con. Gần như ngay khi nó được lấy ra, mùi thơm của thức ăn được nấu chín cẩn thận đã xộc thẳng vào mũi họ. Khi nhìn xuống, sẽ thấy màu sắc bóng loáng và ngon miệng. Chu Cảnh Sâm đối diện với nàng, liếc mắt nhìn nàng, từ từ cầm đôi đũa đang ở trước mặt mình lên. ... Đây vốn là một người im lặng, nhưng bây giờ hắn dường như đang bị một linh hồn xa lạ nào đó chiếm hữu. Môi một đũa thức ăn, nàng cảm thấy món ăn này rất ngon. Hắn cứ hùng hồn và hùng hồn và từng câu nói của hắn đều rất lôi cuốn.
Diệp Gia:
"Thật là thơm." Chu Cảnh Sâm cho một miếng thịt vào trong miệng, khẽ nói.