Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 824
Cập nhật lúc: 2024-08-05 20:50:32
Lượt xem: 55
Không biết là Chu Cảm Sâm nhìn thấy tâm tư hắn ta hay không mà ánh mắt thâm trâm nhìn chằm chằm hắn ta, sống lưng ớn lạnh. Liễu Nguyên sờ mũi, Chu Cảnh Sâm bình tĩnh thu hồi ánh mắt, đồng ý để hắn ta cùng đi Chu gia.
Diệp Gia nấu cơm ngon nhưng Diệp Đệ còn nấu ngon hơn.
Thừa dịp mọi người bận rộn, Liễu Nguyên tới phòng bếp, thấy không có ai, hắn ta đi vào tìm Diệp Đệ. Tuy Liễu Nguyên thích ăn uống nhưng không phải người không biết chừng mực. Nhưng không biết vì sao, hắn ta lại lấy cớ kén ăn để hết lần này tới lần khác đi tìm tiểu cô nương. Liễu Nguyên hạ tâm mắt nhìn tiểu cô nương cao ngang vai mình, tiểu cô nương chỉ nói: "Ta đã trả ơn ngươi xong rồi."
"Trả xong rồi?" Liễu Nguyên bị nàng ấy chọc cười, ma xui quỷ khiến nào lại nói: "Ta cứu ngươi hai lần chỉ giá trị vậy thôi sao?"
Tiểu cô nương không ngờ hắn ta bày ra vẻ mặt dày thế thì hung hăng liếc hắn ta một cái nói: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Lại mang tiếp cho ta." Liễu Nguyên không ngờ bản thân có thể vô liêm sỉ như vậy nhưng lời đã nói cũng phải nói xong: "Từ nay về sau sẽ không lấy không đồ ăn của ngươi nữa. Ta đưa ngươi ít tiền, ngươi nấu cho ta được chứ?"
Tiểu cô nương nhíu mày nhìn hắn ta hồi lâu, dường như bị hắn ta hù dọa. Một lúc lâu mới ngại ngùng mặc cả: "Không được, phải trả tiên công cho ta."
Diệp Đệ cố gắng học dáng vẻ suy tư của Diệp Gia nói: "Tỷ của ta nói tài nghệ của ta không kém gì đầu bếp, ta có thể làm cho ngươi. Nhưng tài nghệ này sẽ thu phí, ngươi phải trả ta tiền công.
Liễu Nguyên bị nàng ấy chọc cười, ý cười trong mắt như nước hồ lóng lánh: "Được, thỏa thuận."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-824.html.]
Như vậy, Liễu Nguyên đã đặt một giao dịch với tiểu cô nương bằng mấy lời khôn khéo.
Từ đó, ngoài việc lấy tiền công từ tỷ tỷ ruột, nàng ấy còn có thể thêm khoản tiền từ hắn ta.
Sau đó trả lại cho hắn ta món ngon, nàng ấy vui vẻ, Liễu Nguyên cũng vui vẻ. Khẩu vị và những thứ khác đều được thỏa mãn, cuộc sống thêm thú vị hơn. Mỗi ngày sau khi Diệp Đệ đưa đồ ăn cho hắn ta, mọi người xung quanh đều trêu: "Cô vợ nhỏ của ngươi lại mang đồ ăn ngon cho ngươi." Liễu Nguyên đều cười rồi đạp những người đó, sau đó lại cười bưng đồ ăn về phòng ăn.
Không lâu sau, trong doanh lại có chuyện. Trời đông giá rét, Liễu Nguyên và Chu Cảnh Sâm đã ra ngoài doanh làm việc một thời gian.
Tuy Liễu Nguyên thường luôn miệng nói nhớ đồ ăn Diệp Đệ làm nhưng sau khi hắn ta đưa tiền, tiểu cô nương cũng chưa đưa cho hắn ta. Nhiệm vụ càng lúc càng khó, xung quanh nhiều nguy hiểm nên Liễu Nguyên không suy nghĩ nữa. Chuyên tâm vào việc loại bỏ đám sâu trộm cướp này.
Trong thời tiết giá lạnh của mùa đông, bọn hắn phải đợi rất lâu, cuối cùng bao vây thôn Tiêu Kim Oa. Liêu Nguyên nằm bất động trên mái nhà lắng nghe động tĩnh xuân cung đồ khó coi bên trong. Nếu là trước đây thì cho dù người đẹp có cởi hết quần áo trước mặt hắn ta thì hắn ta cũng không phản ứng. Nhưng không biết tại sao, sau khi vê, Liễu Nguyên bỗng nhiên mộng mị mấy đêm.
Trong mộng xuân có người phụ nữ trắng nõn nà ôm lấy hắn ta, thân thể mềm mại không xương áp lên người hắn ta. Giọng mềm mại ngọt ngào không ngừng vang lên bên tai khiến hắn ta trầm mê. Mỗi lần ôm, hắn ta say mê không ngừng, khiến nàng ấy hoa lê đái vũ, nhéo vào mặt nàng ấy khiến hoảng sợ tỉnh lại.
Chỉ là gương mặt nàng ấy rất quen thuộc, là tiểu cô nương Diệp Đệ.
Toàn thân đổ mồ hôi nóng, Liễu Nguyên đột nhiên ngồi dậy, dang rộng đôi chân dài, ngồi trên mép giường, chân trân bước xuống đất, sàn nhà lạnh lẽo khiến hắn ta tỉnh táo lại. Chân hắn ta thô ráp, trắng trẻo và mảnh khảnh, hắn ta quay đầu liếc nhìn giường, tất nhiên hắn ta không thấy gì nữa, trong không khí nồng nặc mùi hôi, dù vậy, mạch của Liễu Nguyên vẫn đập không ngừng.