Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 828
Cập nhật lúc: 2024-08-05 20:51:30
Lượt xem: 33
Trong mắt nương ruột của nàng ấy, cái mạng này của mình không đáng giá một văn tiền, chứ đừng nói đến là mấy trăm lượng tiền sính lễ. Diệp Đệ bị nhốt ở trong phòng, đã khóc, đã la hét. Nhưng dù cho nàng ấy có gào thét thế nào đi chẳng nữa cũng không có người nào quan tâm. Phụ thân vì mấy trăm lượng bạc đó mà ông ta có thể không cần đến cả cái gọi là phong cách cốt lõi làm người nữa
Diệp Đệ không thể chạy trốn, chỉ có thể cầu cứu sự trợ giúp của sư phụ. Nhưng sư phụ có thể cứu nàng ấy tạm thời, nhưng không thể cứu nàng ấy cả đời được, cuối cùng cũng không thể thay mặt phụ mẫu ruột của nàng ấy để hủy bỏ hôn sự. Dương gia đã cố gắng hết sức trong chuyện này, đã ra mặt đến Diệp gia, nhưng chuyện hôn sự của Diệp Đệ vẫn được định đoạt.
Khóc lóc cũng chẳng được gì, nàng ấy cần phải trả lại công ơn sinh thành dưỡng dục của phụ mẫu. Chuyện này cho dù có làm náo loạn đến Thiên Hoàng Lão Tử thì cũng phải tuân theo lời của bà mối và mệnh lệnh của phụ mẫu thôi.
Diệp Đệ không nghĩ ra cách nào khác, đành nghĩ đến một cách đó là chạy trốn.
Nàng ấy đã sống trên cuộc đời này được mười lăm năm, nhà mẹ đẻ cùng chung huyết thống của nàng ấy không đáng tin cậy. Người duy nhất có thể nghĩ tới, bảo vệ được nàng ấy chỉ có Diệp Gia. Nàng ấy khẩn cầu huynh trưởng Dương gia thay nàng gửi một bức thư đến trấn Đông Hương.
Quả nhiên tỷ tỷ chính là hy vọng cuối cùng của nàng ấy, thư được gửi đi không bao lâu, thì nàng ấy nhận được thư hồi âm từ bên đó. Diệp Đệ cũng là người quyết đoán, biết Dương gia không thể che chở cho nàng ấy cả đời. Vào một ngày mùa đông tuyết dày bao phủ thành. Không ai có thể ngờ rằng nàng ấy lại bỏ trốn trong thời tiết này, cô lặng lẽ rời khỏi nhà, trốn trong đoàn xe của Dương gia chạy vê Đông Hương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-828.html.]
Trở về bên cạnh tỷ tỷ, những ngày tháng hỗn loạn của nàng ấy lập tức trở lại bình yên.
Chu gia càng ngày càng khá giả, cuộc sống cũng càng ngày càng tốt.
Tứ tỷ đảm nhận công việc của nàng ấy, làm cho cửa hàng Tây Thi ngày càng tốt hơn. Mặc dù trong lòng Diệp Đệ có chút chua xót, nhưng nàng ấy lại không hề ghen tị chút nào. Diệp Gia tỷ tỷ của nàng ấy, cũng là tỷ tỷ của tứ tỷ. Hơn nữa, thật sự bàn về kỹ năng nấu nướng, thật ra tứ tỷ còn giỏi hơn nàng ấy. Chỉ là tính cách của Tứ tỷ không tranh giành hơn thua, nhu mì hiền thục quen rồi. Cho dù khả năng thiên phú có tốt hơn nữa nếu không có dã tâm cũng không dám xông ra bên ngoài.
Mặc dù mối quan hệ giữa tỷ và tứ tỷ đã trở nên hòa thuận hơn rất nhiều, nhưng trong mắt hai muội muội người tỷ yêu thương nhất vẫn là nàng ấy. Vẫn sẵn lòng hướng dẫn cho nàng ấy, chỉ cần nàng ấy mong muốn thì vẫn có thể ở sau lưng của tỷ học hỏi. Diệp Đệ biết điều này, chút chua xót đó trong lòng đã đỡ hơn. Cuộc sống ở trấn Đông Hương là thoải mái nhất. Trước đây, còn thường cảm thấy buồn vì thời tiết lạnh giá không có thức ăn. Nhưng tỷ luôn có cách để sống qua mùa đông một cách thoải mái. Ở bên cạnh Diệp Gia một thời gian, Diệp Đệ cảm thấy bản thân muốn xông ra lập nghiệp nên không nhịn được bắt đầu rục rịch. Lân này đến Luân Đài cũng không được xem là hoàn toàn không thu hoạch được gì. Học được kỹ năng nấu nướng giỏi và tích lũy được mấy trăm lạng bạc.
Đương nhiên, hơn một nữa đầu vào là đến từ Liễu Nguyên.
Diệp Đệ suy nghĩ chờ đến mùa xuân thời tiết tốt, sau khi nàng ấy thỉnh giáo tỷ chọn mấy cửa hàng làm thử tay nghề. Trước kia năng ấy đã có kinh nghiệm kinh doanh cửa hàng, làm thế nào để kinh doanh cửa hàng ăn, trong lòng Diệp Đệ đã có tính toán sẵn. Nàng ấy cũng trau dồi kỹ năng của mình hàng ngày, dự định chuẩn bị chờ mở cửa hàng xong thì có thể dựa vào chính bản thân mình, tốt nhất là tạo được sự nỗi tiếng.