Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 92
Cập nhật lúc: 2024-07-29 21:43:09
Lượt xem: 263
Mẹ chồng nàng dâu hai người ngồi trong phòng đều không nói gì, Nhuy Tả Nhi nhìn tổ mẫu lại nhìn thẩm nương, bị không khí trâm mặc này dọa cho không dám lên tiếng.
Hồi lâu, Dư thị mới cười gượng, không biết là đang trấn an mình hay là trấn an Diệp Gia nói: "Chuyện này chắc là sẽ không đến lượt nhà ta. Doãn An là người bị lưu đày, thân phận đặc biệt, có đăng ký danh sách ở tây trấn bên kia. Bên này chiêu binh thế nào cũng không thể gọi được Doãn An...
Nhưng khi nhắc đến chuyện này, mình cũng không thể nói được gì nữa. Trời cao hoàng đế xa, nơi nhỏ bé như thế này còn ai nhận ra bọn họ là ai? Mặc cho bọn hắn đã từng có thân phận tôn quý, bây giờ cũng chỉ là người lưu vong. Tội danh mưu phản đã được xác định, bọn hắn chính là người hạ đẳng nhất. Ban đầu Chu Cảnh Sâm bị giày vò ở tây trận mất nửa cái mạng mới được người ta khiêng về, bây giờ có ai có thể bảo đảm?
"Thôi, để xem ngày mai thôn trưởng nói thế nào." Diệp Gia phủi váy đứng lên: "Nương, rau hẹ đều ở đây sao? Ta đi nhào bột."
Buổi chiều cũng không làm món mới, một nồi thịt dê bắt cơm lớn ở buổi trưa vẫn còn không ít. Buổi tối hâm lại ăn vẫn rất ngon. Dư thị có chuyện bận tâm, buổi tối ăn không nhiều.
Diệp Gia ăn một bát như thường lệ, đang chuẩn bị dọn dẹp Chu Cảnh Sâm khoác bóng đêm từ ngoài phòng tiến đến.
Hắn không trở vê một mình, phía sau còn có hai nam tử thanh niên đi theo. Diệp Gia nhận ra một người trong đó, tiểu nhi tử Tôn Ngọc Sơn của ông Tôn. Còn có một nam tử mặt dài đen gầy. Nam tử ăn mặc giản dị, nhưng nhìn cách ăn mặc là người đọc sách. Nhìn thấy Diệp Gia còn khách sáo thi lễ, gọi nàng là tẩu phu nhân. Tôn Ngọc Sơn hơi ngại, gãi gãi đầu cũng gọi một tiếng bà chủ.
Diệp Gia chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn về phía Chu Cảnh Sâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-92.html.]
Chu Cảnh Sâm hiền lành cười: "Gia nương, chúng ta mới từ bên ngoài trở vê, còn chưa dùng cơm. Trong nhà còn cơm chứ?”
Có tất nhiên là có. Nhưng chỉ đủ cho một người ăn. Diệp Gia liếc nhìn Tôn Ngọc Sơn và nam tử mặt dài, đi vào bếp làm một nồi mì nước lớn. Đúng lúc thịt dê hâm khoai vẫn còn lại không ít, Diệp Gia còn làm thêm món trứng xào rau hẹ.
Dư thị từ xế chiều Diệp Gia trở về đã kìm nén lời nói, lúc này thấy có người ngoại lại không tiện nói. Cùng với Diệp Gia đi vào bếp. Nhào bột xong rồi gói bánh, Dư thị hỗ trợ phụ một tay, hai người gói bánh rau hẹ trứng gà ở trong bếp. Hôm nay nàng vẫn nhào bột làm ba trăm cái bánh, hai người bận rộn đến nỗi làm bột xong thì trời đã tối. Diệp Gia bỏ bánh vào trong sọt rồi đi rửa tay.
Khi trở lại nhà chính, Tôn Ngọc Sơn và nam tử mặt dài kia đã rời đi. Chu Cảnh Sâm đang ngồi rửa mặt ở dưới đàn, vừa lau mặt vừa quay đầu nhìn qua. "Sao vậy? Tại sao ai cũng có vẻ mặt như vậy?"
Nhụy Tả Nhi đã sớm đi ngủ, thế là Dư thị nói ra chuyện Diệp Gia nghe được.
Chiêu binh là sự thật, Chu Cảnh Sâm là lao lực trai tráng. Nếu thật sự không có người, tám chín phần mười sẽ rơi xuống đầu hắn. Diệp Gia ngồi ở bên cạnh không nói gì, đợi xem hắn nói thế nào. Ai ngờ Chu Cảnh Sâm nghe xong lời này chỉ gật gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt giống như không có chuyện gì. Hắn dọn dẹp bát đũa trên bàn đâu vào đấy, quay đầu nhìn hai người đang nhìn hắn, chỉ có thể mở miệng: "Chuyện này ta đã sớm nghe nói tới, cũng không phải là chuyện gì to tát.
"Không phải chuyện gì to tát là sao?" Dư thị muốn nói con đã không phải là thế tử của Cảnh Vương, có thể vì nghĩ Diệp Gia còn ở đây nên nuốt lời nói xuống: "Chuyện này quan trọng. Nếu như nhà khác không muốn đưa người đi thì sao? Có phải sẽ rơi xuống đầu con không?"
Vương gia thôn tổng cộng chỉ có hai trăm năm mươi hộ dân, mặc dù trong thôn không ít người, nhưng thôn này họ Vương.