Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - Chương 289:
Cập nhật lúc: 2024-05-26 06:32:37
Lượt xem: 263
Nhưng cũng có chút thu hoạch, tới từ một bạn nhỏ.
“Có một chú xinh đẹp hỏi cục đá ở đâu ra, Cửu Cân nói là nhặt từ trên núi, chú kia cho rất nhiều đường, bảo Cửu Cân dẫn đường.” Một bạn nhỏ nói.
“Cửu Cân dẫn đường cho bọn họ, lúc trở về còn chơi trốn tìm với chúng cháu đấy, sau đó trời mưa, chúng cháu đều về nhà!”
“Đường chú đó cho vô cùng ngon, Cửu Cân có chia cho chúng cháu cùng ăn.”
“Cục đá đó rất đẹp, đáng tiếc rớt mất rồi, không tìm thấy nữa.”
Những bạn nhỏ chơi với Đường Cửu Cân ngày hôm đó, đều nhắc tới cục đá xinh đẹp, cả chuyện Đường Cửu Cân dẫn đường.
Nhưng cục đá mất rồi, trời mưa mấy bọn nhỏ chạy xuống ní trú mưa, túi của Đường Cửu Cân bị lủng lỗ, cục đá rơi ra khỏi lỗ đó, lúc về tới nhà mới phát hiện, sau đó đi tìm cũng không tìm thấy, không bị rớt mương thì cũng bị người khác nhặt.
Đoàn người của Ngụy Chương Trình tới tìm Đường Cửu Cân, cô bé dũng cảm, không hề sợ hãi, thoải mái nhìn bọn họ.
“Chú kia nói đường đó là sô cô la, ăn rất ngon, cháu dẫn bọn họ tới chỗ nhặt cục đá đó, cục đá đó rơi mất rồi, không tìm thấy nữa...”
Trí nhớ của cô nhóc rất rời rạc, lúc thì nói đông, lúc thì nói tây.
Ngụy Chương Trình kiên nhẫn lắng nghe, nhưng những người khác lại không kiên nhẫn được như vậy, giọng điệu trở nên mất kiên nhẫn, quát: “Nhóc dẫn chủ nhiệm Chu đi đâu? Bây giờ dẫn chúng tôi qua đó đi!”
“Lịch sự với trẻ nhỏ một chút!”
Ngụy Chương Trình tối sầm mặt, người hét lên không phải công an, là của bộ phận khác, kẻ muốn mượn cáo oai hùm.
Đường Cửu Cân cũng trầm mặt, chống nạnh mắng: “Chú dựa vào cái gì mà quát cháu? Cha mẹ cháu cũng chưa quát cháu, lại không phải cháu đòi bọn họ sô cô la, là bọn họ tự đưa cho cháu, cháu không dẫn được cho chú, chú là cái thá gì chứ!”
Hỏi chuyện trong căn nhà nhỏ nên bên ngoài đều nghe thấy hết, bà cụ Đường đang nói chuyện với mọi người, nghe thấy tiếng la của cháu gái út thì lập tức đen mặt, bước tới đó.
Từ Kim Phượng và Đường Mãn Kim cũng đi theo, cả Tuyên Trân Châu.
Lúc đó Đường Niệm Niệm đang đi vệ sinh nên không nghe thấy.
"Các người còn biết xấu hổ hay không? Nhiều người lớn như vậy lại đi ức h.i.ế.p trẻ con nhà tôi, các người còn hung ác hơn cả địa chủ, bà đây ngay cả tiểu quỷ tử còn không sợ, có bản lĩnh thì nhằm vào bà này, ông cụ nhà tôi năm đó đã từng g.i.ế.c quỷ tử, các người tới đây, có giỏi thì đụng vào bà, ức h.i.ế.p cháu gái tôi có gì tài ba!"
Bà cụ Đường đá một cái bay ra ngoài cửa, vóc dáng tuy nhỏ nhưng khí thế lại cao ba trượng tám, kéo Đường Cửu Cân qua bảo vệ ở sau lưng, bắt đầu nổi bão.
"Cửu Cân, ai bắt nạt con hả?"
Từ Kim Phượng chạy tới, kéo con gái qua kiểm tra từ trên xuống dưới, bây giờ bà ấy chỉ có hai đứa con gái, phải che chở cho kỹ.
"Bọn họ hung dữ với con, còn trừng con!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-289.html.]
Đường Cửu Cân chỉ về phía người đàn ông vừa mới quát mình, hất hàm cáo trạng.
Người đàn ông này trên dưới ba mươi tuổi, gầy gò thấp thấp, dung mạo không đáng để ý, thậm chí có chút xấu, anh ta là người của Cát Vĩ Hội, bình thường diễu võ giương oai đã quen, nào chịu qua loại bực bội này, đứng lên liền muốn mắng.
Nhưng bà cụ Đường không cho anh ta cơ hội.
Bà cụ xông lên trước, chỉ vào mũi anh ta, nổi giận mắng: "Anh là cái thá gì? Nhìn cái bộ dạng như khỉ này của anh, dù có bằm ra cũng chưa được một bát thịt, xấu xí, cái thứ xấu xí đầu thì to mà óc như trái nho kia, anh dựa vào cái gì mà dám quát cháu gái tôi? Nó mắc lỗi gì hả? Cả nhà chúng tôi đều là thành phần bần nông trong sạch, rõ ràng, căn chính miêu hồng, lúc ông nhà tôi đánh quỷ tử, anh còn ở trong bụng mẹ anh ăn cỏ đấy!"
"Bà... Sao bà dám nói như vậy, tôi là phó chủ nhiệm Cát Vĩ Hội, bà chờ đó cho tôi!"
Người đàn ông gầy gò tức giận đến muốn thổ huyết, anh ta diễu võ giương oai nhiều năm như vậy, còn chưa chịu ấm ức như vậy, bà cụ nông thôn này quá đáng giận.
"Ai quan tâm anh là chủ nhiệm giàu[1] hay chủ nhiệm nghèo, ức h.i.ế.p cháu gái tôi chính là thổ phỉ cường đạo, anh là cái thá gì mà dám đến Đường Thôn chúng tôi giương oai đánh rắm, anh hỏi mẹ anh một chút, lúc sinh anh đã sinh cho anh mấy lạng gan?"
[1] Phó và giàu đều phát âm là fù nên bà cụ nghe nhầm thành giàu.
Bà cụ Đường không quan tâm chủ nhiệm hay không chủ nhiệm, ở Đường Thôn bà ấy chính là Thổ bá vương, Thiên Hoàng lão tử tới bà ấy cũng không sợ.
Bà cụ còn tiến lên một bước, muốn đi nắm chặt cổ áo của người đàn ông gầy, hung hăng tát mấy bạt tai.
Người đàn ông gầy tức giận rống to: "Các người đều c.h.ế.t hết rồi à? Còn không bắt bà cụ này lại!"
Những người khác không nhúc nhích, cũng không phải một cái bộ môn thôi sao, liên quan gì đến bọn họ, chỉ có mấy người Cát Vĩ Hội động, muốn bắt bà cụ Đường.
"Các người ai dám động đến mẹ tôi!"
Đường Mãn Kim nhặt cuốc lên, người thành thật nổi giận cũng rất đáng sợ, Từ Kim Phượng xông ra bên ngoài kêu lên: "Người trong thành đánh mẹ tôi, bọn họ không nói đạo lý, động thủ đánh người!"
Bên ngoài các thôn dân đang tán gẫu nghe xong, lại dám đánh người tại địa bàn của bọn họ, lẽ nào lại như vậy, lập tức vọt vào, căn nhà nho nhỏ chen lấn chật như nêm cối.
"Các người dựa vào cái gì mà đánh người? Người trong thành không tầm thường ha!"
"Ngay cả bà già cũng đánh, các người có còn là người hay không?"
Các thôn dân bảo vệ bà cụ Đường ở đằng sau bọn họ, trợn mắt trừng những người này.
Người họ Đường ở Đường Thôn đoàn kết có tiếng, bình thường có chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng đối ngoại lại đoàn kết nhất trí, dù cho hôm qua cãi nhau, cũng sẽ ra tay giúp đỡ.
"Các người vô pháp vô thiên, muốn đi nông trường cải tạo?" Phó chủ nhiệm ngoài mạnh trong yếu mà rống lên, chân cũng run lên.
"Anh có quyền gì mà bắt chúng tôi đi cải tạo? Chúng tôi đã vi phạm cái gì? Làm cái chủ nhiệm anh tưởng là làm hoàng đế à, khẩu khí lớn gớm!"
"Đừng nói nhảm với bọn họ, kéo ra ngoài!"
Chút uy h.i.ế.p ấy các thôn dân căn bản không để trong lòng, còn muốn đi kéo Phó chủ nhiệm.