Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách thành tiểu thuyết gia - 13

Cập nhật lúc: 2024-09-24 11:23:50
Lượt xem: 5

‘Đột nhập nhà dân cướp bóc, một nhà năm người mất mạng tại chỗ’‘Giết người vì tình? Báo thù? Nghệ sĩ nổi danh c.h.ế.t tại nhà, hung thủ lưu lại ký hiệu thần bí’‘Phó tổng giám đốc Công ty XX c.h.ế.t tại nhà riêng, cảnh sát phá được án tài chính lớn.

’Cả buổi sáng Giản Tĩnh chỉ ngồi lật xem tin tức, càng xem càng khiếp sợ.

Ngoại trừ tin tức chính trị quan trọng đương thời thì tin tức nhiều nhất có một phần ba là tin giải trí, một nửa chỗ còn lại là phạm tội hung án, dư lại ít ỏi một phần sáu mới là tin tức bình thường.

Thế giới này làm sao vậy? Cô vội vàng đi search thử ‘Kudo Shinichi’ và ‘Batman’, kết quả ra tới là manga anime và phim điện ảnh, không có người thật.

Vậy tại sao lại có nhiều hành vi phạm tội như vậy chứ?Không hiểu nổi.

Dân chúng bình thường sinh hoạt tại nơi thế này đúng là rất nguy hiểm, chẳng trách Hệ Thống cảm thấy cô không được.

Đúng vậy ba ơi, cô không được.

‘Tinh tinh.

’Di động báo tin nhắn.

Giản Tĩnh cầm lên mới thấy là một số lạ gửi tin nhắn tới: ‘Nghe nói cô Giản đã xuất viện rồi, phiền cô nhanh chóng tới làm ghi chép.

’Đính kèm địa chỉ đội cảnh sát hình sự.

Lúc này Giản Tĩnh mới nhớ đến chuyện đã hứa với người ta.

Hôm nay là thứ tư, lại nghỉ hai ngày là đến cuối tuần luôn rồi, thôi thì để tuần sau lại đến trường vậy.

Giản Tĩnh nhập địa chỉ, tìm kiếm khoảng cách, đại khái hai mươi phút lái xe, dù gì cũng không có việc làm, dành phải làm công dân tốt đi thực hiện nghĩa vụ vậy.

Cô lái xe đi, khoảng mười giờ tới nơi.

Cửa cục công an rất nhiều xe, cô phí thật nhiều công sức mới tìm được chỗ đỗ xe.

Nhưng hai xe hai bên đều đỗ rất tùy tiện, lưu lại khoảng cách quá nhỏ, lựa nửa buồi cũng không lách vào được."Ai đỗ xe tệ vậy." Giản Tĩnh thở hổn hển, hận không thể cho xe đ.â.m thẳng qua."Dừng dừng dừng, như thế không vào được đâu." Người đang đứng ở cửa hông hút thuốc rốt cuộc không nhìn nổi nữa, vừa nói vừa đi tới bên này: "Ui chao, cô Giản à?"Quý Phong cắn đầu mẩu thuốc lá, cười nói: "Thì ra là cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-thanh-tieu-thuyet-gia/13.html.]

Cô xuống đi, tôi đỗ cho."Giọng điệu người này rất khách khí, nét mặt thân thiện, Giản Tĩnh do dự một thoáng, cởi dây an toàn đi xuống: "Phiền anh.""Không có việc gì, đây là xe đồng nghiệp tôi, chắc vội quá nên đỗ tùy tiện." Quý Phong lên xe, đảo tay lái, dẫm chân ga, chuẩn xác nhét xe Giản Tĩnh vào khe hẹp kia.

Nhưng mà… lúc anh mở cửa định xuống xe thì… không lách ra được.

Quý Phong xấu hổ tạm dừng vài giây, cuối cùng quyết đoán lái xe ra ngoài, trực tiếp đỗ tại một bên không có vạch đỗ xe: "Cứ đỗ tạm đây đi, lát nữa tôi gọi hai cháu trai kia ra đây dịch xe."Anh như không có việc gì xuống xe, ngoắc tay với Giản Tĩnh: "Đi thôi, nếu vừa lúc gặp được thì vào làm ghi chép luôn."Giản Tĩnh hơi khựng bước, bảo trì khoảng cách nhất định rồi mới theo sau anh.

Không biết sao, cô luôn cảm thấy thái độ Quý Phong quá mức thân thiện, không hợp với khí chất bên ngoài của anh.

Nhưng người không làm chuyện đuối lý thì không sợ quỷ gõ cửa.

Cô đề phòng thì vẫn đề phòng, nhưng lại không sợ hãi.

Quý Phong dẫn cô vào một gian thẩm vấn yên tĩnh, rót cho cô cốc nước, lại gọi thêm một nữ cảnh sát vào rồi mới nói: "Hôm nay tìm cô đến chủ yếu là xác minh chuyện trong phòng cấp cứu tối hôm trước.

Hi vọng cô trả lời chi tiết, đừng giấu diếm hoặc bịa đặt, nếu không se phải chịu trách nhiệm về mặt pháp luật đấy."Giản Tĩnh gật đầu: "Được."Quý Phong: "Hôm trước, cũng chính là tối ngày mùng 10 tháng 6, cô tới phòng cấp cứu lúc nào?"Giản Tĩnh: "Khoảng tám giờ tối đến chín giờ, tôi không chú ý thời gian cụ thể."Quý Phong: "Cô nằm viện vì trúng độc cacbon monoxit, vì sao lại chạy đến phòng cấp cứu?"Giản Tĩnh: "Siêu thị không có nước sôi, bà chủ đề nghị tôi đến phòng cấp cứu lấy nước."Quý Phong: "Nhưng thời gian vụ án xảy ra là khoảng chín rưỡi tối, sao cô ở lại lâu như vậy?"Giản Tĩnh không ngờ Quý Phong sẽ chú ý tới điểm này, cảm thấy có phần bất ngờ.

Cô vốn cho rằng anh chỉ trực tiếp hỏi nguyên nhân hậu quả phát sinh thôi chứ.

Giản Tĩnh vô thức lảng tránh vấn đề này: "Một chút việc tư."Quý Phong vẫn rất thân thiện, tựa như bạn bè nói chuyện phiếm vậy: "Có tiện nói ra không?""Anh cảnh sát rất hứng thú với việc này à?" Cô hỏi lại, đã lộ rõ vẻ cảnh giác.

Mà phản ứng như vậy càng khiến Quý Phong thêm phần nghi ngờ.

Nhưng anh không lộ mảy may, ngược lại nói: "Đây là quá trình xác minh tất yếu, không phải thăm dò vấn đề riêng tư của cô.

Xin cô trả lời chi tiết."Giọng của anh không quá mức gây sự, chỉ là ánh mắt kiên quyết đuổi theo không bỏ sinh ra sức ép.

Giản Tĩnh im lặng một lát, ý thức được sai lầm của mình, lập tức bổ cứu: "Tôi chỉ… quan sát người trong phòng cấp cứu."Bằng kinh nghiệm và trực giác, Quý Phong xác định cô nói thật, tò mò hỏi tiếp: "Để làm gì?""Lấy tài liệu." Nói thật đương nhiên là vì một lời nói dối mấu chốt, Giản Tĩnh bình tĩnh cười nói: "Nhân vật chính trong sách mới của tôi là bác sĩ, tiếp theo có lẽ sẽ viết một ít khung cảnh phòng cấp cứu, lại đúng lúc đang ở bệnh viện nên cố ý quan sát, không phải ham mê đặc thù gì."Câu cuối cùng là giải thích cho việc lúc trước lảng tránh.

Nhưng trước mặt cảnh sát, vẽ rắn thêm chính là sơ hở lớn.

Quý Phong cảm thấy không đúng, nhưng theo logic thì cũng không có gì không thích hợp cả.

Chỉ có thể tạm thời bỏ qua, tiếp tục hỏi: "Sao cô lại chú ý tới hung phạm?""Anh ta rất kỳ quái." Đến giai đoạn có thể nói thật, Giản Tĩnh vô thức thoải mái hơn nhiều: "Thoạt nhìn đau bụng muốn chết, nhưng biểu hiện quá mức dùng sức, tôi cảm thấy như đang diễn kịch nên mới để ý đến.

Mà cũng khéo, vừa lúc thấy được ánh d.a.o anh ta ôm phản quang."Quý Phong quan sát cô thật kỹ: "Chỉ vì vậy nên cô đã xông lên đụng người ta à? Xin lỗi, không phải tôi nghi ngờ hành vi của cô, chỉ là tò mò thôi.

Loading...