Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 138
Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:09:59
Lượt xem: 117
Dung Yên nhìn dáng vẻ quá mức hào hứng này của anh, cô biết lời giải thích vừa rồi cũng vô dụng.
“Đây không phải là nơi để nói chuyện…… Chúng ta về nhà thôi!”
“Được!” Tần Dã nhìn cô không chớp mắt.
Vợ nhà anh sao lại đẹp như vậy? Mới mấy ngày không gặp, anh có cảm giác như đã trôi qua vài chục năm vậy.
Trước kia cho dù cuộc sống khó khăn đến mấy thì cũng không khó vượt qua như mấy ngày nay.
Cuối cùng anh cũng nếm trải cảm giác một ngày trôi qua tựa như một năm giống lời trong sách.
Nếu không phải bây giờ đúng lúc đang ở trên đường lớn, anh muốn bước tới ôm lấy cô, cảm nhận sự tồn tại của cô, cảm nhận độ ấm của cô.
“Vợ, anh lái xe đạp nhé.”
Dung Yên gật đầu, sau đó đưa xe đạp cho anh.
Tần Dã treo hành lý của anh lên phía sau xe đạp, rồi nói: “Vợ, đi thôi!”
Anh đạp chân lên bàn đạp, đạp từ từ, đợi sau khi vợ anh ngồi ở yên sau xong, lúc này khóe miệng anh mới cong lên, chạy về phía trước.
“Vợ, mọi việc trong nhà đều ổn chứ?”
“Vẫn ổn cả.” Không đến mức anh vừa rời khỏi thì trong nhà đã rối loạn.
“Vậy sức khỏe của ba như thế nào? Có tốt hơn chút nào không?”
Dung Yên:……
Đồng chí, anh đây là đang tán gẫu sao?
“Đã đỡ hơn chút, đúng rồi, sức khỏe ông nội anh thế nào?”
“Ông cụ có sức khỏe tốt, ông ấy nói cảm ơn em vì thuốc bồi bổ sức khỏe, rất có hiệu quả.”
“Em đưa tất nhiên là có hiệu quả, nếu không, sao em lại đưa chứ?” Đây là do cô đặc biệt chế tạo, quan trọng nhất chính là tất cả những dược liệu đều được trồng ở đất đen trong không gian.
Đó đúng là thứ hiếm có trên đời.
Nếu không phải lo lắng cho tình hình của ông nội ruột Tần Dã thì cô cũng sẽ không lấy ra như vậy.
“Vợ, em thật tài giỏi, đúng rồi, anh mua một căn nhà, là căn nhà tứ hợp viện hai tầng, giá tổng cộng là 15.000 đồng. Căn nhà đó trông rất đắt tiền, lại còn rất mới. Tiền của anh không đủ, nên hỏi mượn Tần Chân 8.500 đồng…… Nhưng mà, cũng không hẳn là mượn anh ấy, anh dùng hai khối vàng mà em đưa thế chấp, đợi có tiền thì chúng ta lại tìm anh ấy lấy về.”
Anh vẫn hơi tiếc hai khối vàng đó, dù sao đó cũng là do bà nội để lại, huống hồ ba khối đó anh định sau này cho Tần Dư và em gái mỗi người một khối.
Đương nhiên, với điều kiện là vợ anh không có hứng thú với mấy khối vàng đó.
Nếu vợ anh thích khối vàng này, vậy thì sau này anh sẽ cố gắng kiếm tiền mua cái khác cho bọn chúng.
“Làm tốt lắm.” Dung Yên khen một câu.
Tần Dã nghe câu này, anh rất vui vẻ.
“Vợ, em…… Em có nhớ anh không? “
Những lời này lúc vừa gặp mặt anh đã muốn hỏi, nhưng vì trên đường lớn nhiều người qua lại nên anh không tiện hỏi.
Hiện giờ đã chạy ra khỏi thị trấn, chỉ còn hai người họ.
Vì thế, anh nhịn không được mà hỏi ra thành lời.
Dung Yên nghe thấy lời này thì cô không khỏi nhíu mày…… Rõ ràng chuyển đề tài cũng hơi nhanh.
Cô cảm nhận được cơ thể anh căng cứng, xem ra anh rất quan tâm câu trả lời này của cô.
Vì thế cô tự nhiên hào phóng trả lời: “Nhớ.”
Tuy là không phải ngày nào cũng nhớ, nhưng mà cái đêm rời đi đó, cô cũng nhớ tới, vì thế cũng không phải là lừa anh.
Điều này làm Tần Dã rất xúc động, suýt chút nữa làm ngã cả người lẫn xe, cũng may là anh kịp thời ổn định lại.
Anh trai, cẩn thận một chút chứ!
“Vợ, anh, anh cũng nhớ em……” Độ nóng trên tai khiến nó đỏ bừng.
Được rồi! Những lời này cũng khiến cô hài lòng.
Cô vẫn rất vui vẻ.
“Anh chạy xe đàng hoàng một chút đi, muốn nói gì thì chúng ta trở về lại nói.”
Vốn dĩ tình hình giao thông không được tốt lắm, nếu lại nói gì khiến tên này xúc động…… Vậy đúng là có thể khiến cả người lẫn xe đều ngã.
“Được.” Tần Dã cũng sợ làm vợ ngã, vì thế không dám nói thêm nữa, tuy nhiên, tốc độ đạp xe của anh càng nhanh hơn.
Hận không thể về thẳng đến nhà trong giây tiếp theo.
Lúc hai người trở về thôn, rất nhiều người nhìn thấy, bọn họ trợn mắt há hốc mồm khi nhìn thấy Tần Dã khí phách hăng hái…… Sau khi anh nhận thân trở về thì nhìn trông khác hẳn trước kia!
Cả người không hề giống như người của đại đội Tần gia bọn họ, lắc mình đã thực sự biến thành người thành phố.
Quả nhiên, người dựa vào quần áo!
Lúc này, trong lòng bọn họ càng thêm hối hận.
Nếu sớm biết Tần Dã còn có sự biến đổi lớn như vậy…… Những nhà có con gái đó đã sớm gả con gái nhà mình cho Tần Dã rồi.
Bây giờ…… thì chỉ có thể đau xót.
Rõ ràng con gái bọn họ đã bỏ lỡ cơ hội trở thành người thành phố.
Dung Yên nhảy xuống khi vừa đến cửa nhà.
Mẹ Dung nghe thấy tiếng xe đạp, ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện thì ra là con rể trở về, bà ấy vội vàng buông chổi, “Tiểu Tần, sao hôm nay con đã trở về rồi? Yên Yên, con cũng thật là, đi đón Tiểu Tần lại không nói cho mẹ biết trước một tiếng, để mẹ chuẩn bị thêm vài món ăn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-138.html.]
Tần Dã nghe thấy lời mẹ vợ nói, khóe miệng càng cong hơn, anh biết là vợ cố ý đi đón anh mà, nhìn xem mẹ vợ nói gì đi.
Dung Yên:……
Sự hiểu lầm này đúng là có hơi lớn, cô định giải thích một câu, nhưng mẹ của cô đã sớm không thèm để ý đến cô…… Đang vui vẻ giúp Tần Dã lấy đồ xuống.
Được, vậy cô dứt khoát khỏi giải thích.
“Ôi, con mang cái gì về vậy, nặng quá!” Mẹ Dung kêu lên.
Tần Dã vội vàng nói: “Mẹ, đây là vài thứ con mua ở trong thành phố, ông nội con gửi một số thứ khác sang, nhưng mà vẫn chưa đến. Chắc là mai hoặc ngày kia mới đến.”
Mẹ Dung có hơi ngạc nhiên, “Nhiều thứ như vậy sao?”
Nếu không mang về đây là được, đâu cần phải đi gửi phiền phức như vậy.
Tần Dã: “Hình như là vậy, là thứ gì thì con cũng không rõ lắm.”
“Được rồi, mẹ, trước tiên mẹ đừng hỏi chuyện này nữa, để Tần Dã đi tắm rửa trước đi! Chút nữa mọi người còn rất nhiều thời gian để trò chuyện.”
Tần Dã nghe thấy vợ anh nói như vậy, thì biết người anh hơi nặng mùi, mặt anh đỏ lên, cũng may làn da màu đồng nên nhìn không rõ màu đỏ đó.
“…… Con đi tắm đây……”
Dựng xe đạp xong, anh gấp gáp chạy vào phòng lấy quần áo tắm rửa.
Mẹ Dung thấy vậy liền nói với Dung Yên: “Vậy chắc Tiểu Tần cũng đói bụng, mẹ đi nấu cơm trước.”
Dung Yên biết mẹ cô không cần cô giúp, vì thế cô giúp Tần Dã mang hành lý vào phòng chính, bởi vì cô cũng không biết bên trong những thứ đó là gì.
Vẫn nên chờ anh tắm xong rồi nói.
Dung Văn Minh đang nằm ở trong phòng đi ra, ông ấy nhìn về phía con gái nhà mình, “Tiểu Tần đã trở về rồi sao?”
Dung Yên gật đầu, “Đúng vậy, đã trở về.”
“Nhanh quá, ba còn tưởng rằng ít nhất cậu ấy cũng phải ở lại thêm mười ngày nữa.” Chuyến này đi nhận người thân, hơn nữa xử lý yên chuyện mồ mả, ít nhất cũng phải vài ngày.
“Do ba không hiểu tính của anh ấy, xử lý xong mọi chuyện thì chắn anh ấy sẽ về luôn”
Bên đây Tần Dã thoải mái gội đầu tắm rửa, đợi khi anh thay quần áo xong đi ra đã thấy ba vợ đang ngồi, anh lập tức bước tới gọi, “Ba, con đã trở về.”
Sắc mặt Dung Văn Minh hiền hòa, “Trở về là tốt rồi! Chuyến đi này thuận lợi chứ?”
“Thuận lợi cả! Sức khỏe của ông nội con cũng tốt, ông ấy rất biết ơn thuốc bồi bổ cơ thể mà Yên Yên đưa……” Tần Dã dùng những câu ngắn gọn nhất để kể lại chuyện ở Bắc Kinh.
Sau đó Dung Yên lại bổ sung một câu, “Ba, anh ấy đã mua một căn tứ hợp viện hai tầng ở Bắc Kinh, đợi sau khi chúng ta trở về Bắc Kinh thì ba và mẹ về sống với chúng con nhé.”
Câu này của cô khiến mẹ Dung đúng lúc đang bước vào nghe thấy.
Rất là kinh ngạc, “Mua tứ hợp viện? Hay là hai tầng? Ở đường nào?”
“Ở cách nhà họ Tần một con phố……” Tần Dã nói địa chỉ.
Anh vừa nói thế thì một người gốc Bắc Kinh như mẹ Dung đương nhiên đã biết là chỗ nào.
Bà ấy càng sốc hơn.
“Nhà bên đó giá cả không hề thấp…… Các con lấy đâu ra tiền mua nhà ở?”
Khu bên đó có thể nói là khu vực đắt đỏ nhất Bắc Kinh, huống hồ là tứ hợp viện hai tầng.
Giải thích việc này phải để Dung Yên, hơn nữa cũng chẳng có gì phải giấu giếm.
“Căn nhà có giá 15.000 đồng, trước đây chúng con có dành dụm được một ít tiền, phần còn thiếu anh ấy hỏi mượn anh họ Tần Chân, nhưng cũng không hẳn là mượn, chúng con dùng hai khối vàng nặng khoảng nửa cân để thế chấp.”
Mẹ Dung:……
Dung Văn Minh:……
Hai người im lặng một hồi.
Dung Văn Minh nói với Tần Dã, “Con làm rất ổn thỏa, rất tốt!”
Mẹ Dung nhanh chóng gật đầu theo, “Đúng vậy, chuyện này làm rất tốt, nợ tiền không sợ, chỉ cần cố gắng làm việc…… Số tiền này có thể trả được.”
Tuy là bà ấy nói như thế, nhưng trong lòng bà ấy lại vô cùng lo âu.
Nợ đó cũng không phải là một hai trăm, đó chính là 8.500 đồng đấy…… Biết trả tới khi nào mới hết chứ?
Dựa theo nhà xưởng có hiệu xuất khá tốt ở Bắc Kinh, tiền lương công nhân cộng tiền thưởng cũng chỉ là 35 đồng.
Cho dù là hai người đều đi làm…… Vậy chẳng phải cùng nhau làm việc mười năm mới trả hết?
Lúc này, bà ấy hối hận vì đã bán căn nhà trước kia cho gia đình vô lương tâm đó với giá 1200 đồng.
Nếu căn nhà đó vẫn còn thì cũng đủ cho cả nhà họ ở, đâu cần phải gánh khoảng nợ lớn như vậy.
Không nghĩ tới thì thôi, nghĩ tới là bà ấy hận không thể lập tức trở về Bắc Kinh trả lại tiền và đuổi cả nhà họ đi.
Mức giá này thấp tới 13-14 lần đấy!
Dung Văn Minh cũng lo lắng, nhưng mà, ông ấy nghĩ khoảng thời gian này chăm sóc sức khỏe thật tốt, đợi khi trở về xem có thể làm được việc gì…… Kiếm thêm chút nào đỡ chút đó, cũng có thể giúp đỡ vợ chồng trẻ giảm bớt gánh nặng.
Dung Yên có thể nhìn ra sắc mặt họ rất miễn cưỡng, vì thế cô cười nói:
“Ba, mẹ, thật ra hai người không cần lo lắng, đầu tiên không nói nếu không có tiền trả thì dùng khối vàng gán nợ.”
“Số tiền này vẫn có thể trả được, tổ quốc chúng ta ngày càng tốt hơn…… Như vậy cơ hội kiếm tiền cũng không phải ngày càng nhiều sao.”
“Sau này, tiền lương mỗi năm sẽ tăng, với lại, đến lúc đó chúng con thành sinh viên, cơ hội kiếm tiền cũng rất nhiều, hơn nữa, mọi người quên là Tần Dã còn có thể đi săn sao. Trên núi còn có rất nhiều lợn rừng.”