Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 140
Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:10:02
Lượt xem: 104
Hoàng Thúy Hoa rất không vui, nhưng nà khi nhìn thấy bao đồ vật trên tay chồng của mình, lập tức vui vẻ ra mặt.
"Ôi trời, đúng là người khi kết hôn sẽ không giống nhau, so với lúc trước thì càng biết cách làm người hơn."
Trước kia khi nhìn ai thì đều có bộ dạng hung ác, giống như người khác thiếu nợ cậu ta một trăm đồng tiền vậy. Không chỉ nghèo mà còn keo kiệt.
Bây giờ kết hôn rồi lại rất hào phóng.
Lúc Tần Dã về tới nhà, không nhìn thấy vợ mình ở trong sân, vì thế trực tiếp đi vào nhà.
Lúc nhìn thấy đôi môi hơi sưng của vợ mình, anh có chút chột dạ.
Nhưng mà cái này thật sự không thể trách anh được, ai bảo trong khoảng thời gian rời đi anh nhớ nhung vợ mình như thế, cho nên trong lúc nhất thời mới không khống chế được.
"Vợ ơi……"
Dung Yên tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, "Kêu la cái gì?"
"......Anh lên núi đi dạo, em có muốn đi không?"
Dung Yên vừa nghe thấy là lên núi, đúng thật là có chút suy nghĩ, phải biết rằng trong mấy ngày Tần Dã rời đi này, mẹ cô không cho phép cô đi lên núi một mình.
"Được, em đi cùng anh, em thay quần áo trước đã."
Tần Dã vui vẻ gật đầu.
Anh cũng thay ra bộ quần áo đang mặc trên người mình.
Hai người cùng nhau đi ra từ trong phòng.
"Mẹ, con và vợ đi lên núi đi dạo, nếu như tụi con về trễ thì không cần chờ tụi con ăn cơm."
Mẹ Dung nhìn về phía anh, "......Được rồi."
Tần Dã lấy d.a.o chẻ củi và sọt rồi cùng vợ mình đi ra cửa để đi lên núi.
Đường hai người đi chính là con đường nhỏ không có người, sẽ không gặp phải người nào khác.
"Đúng rồi, vợ, lúc trước anh đi, em muốn nói cái gì?"
Dung Yên nghe được lời này, cô nghĩ lại.
Vì thế liền cười thần bí, "Bây giờ không phải lúc thích hợp để nói, chờ lên núi rồi lại nói."
Chuyện bán đồ trong không gian, cô chuẩn bị nói với anh một chút, nếu không, dựa vào một mình cô mà đi đầu cơ trục lợi thì cô cũng cảm thấy rất phiền.
Huống chi, cô cũng tin tưởng ánh mắt của chính mình……Người này sẽ không phản bội cô.
Vốn dĩ Tần Dã chỉ tùy tiện hỏi, nhưng mà khi nghe được lời này thì lòng tò mò liền nổi lên, rốt cuộc là có chuyện gì?
Tuy là muốn biết chuyện ngay lập tức, nhưng mà bước chân của anh cũng không nhanh, bởi vì anh còn bận tâm đến tốc độ của vợ mình.
Đường núi này cũng không dễ đi.
Dọc theo đường đi, vận may của hai người không tệ.
Hái được rất nhiều rau dại, còn bắt được một con gà rừng.
Sau khi đi vào chỗ sâu trong núi, "Hình như em nghe thấy tiếng gì đó."
Tần Dã vừa nghe vợ mình nói vậy, anh lập tức cẩn thận lắng nghe, sau đó bình tĩnh lại, "Hình như là sói, vợ ơi, em mau leo lên cây đi."
Dung Yên: ……
"Sói? Mà thanh âm này có chút nhỏ, có phải là cách rất xa không?"
Tần Dã vốn tưởng rằng vợ mình nghe thấy tiếng sói thì sẽ có chút sợ hãi, kết quả anh lại nghe ra được vài phần hưng phấn trong giọng nói của cô.
Tần Dã: ……
Nếu như phụ nữ nghe thấy đồ vật đáng sợ như thế, không phải sẽ run bần bật sao?
Nhưng mà, ngay sau đó anh lại nghĩ đến vợ mình lại là một người tương đối lợi hại, cô không giống với những người khác.
"Nếu như sói muốn đến bên này thì rất nhanh sẽ tới, chúng ta leo lên cây trước rồi lại nói."
Lần này có sói, thật sự là do anh sơ suất.
Anh duỗi tay chuẩn bị hỗ trợ vợ của mình leo lên cây, lại phát hiện vốn dĩ vợ anh chẳng cần đến sự trợ giúp của anh.
"......Còn thất thần làm gì? Mau lên đây đi!" Người trên cây vẫy tay với người ở dưới.
Hóa ra không chỉ có đàn ông mới leo lên cây nhanh, phụ nữ còn có thể leo nhanh hơn đàn ông.
"......Được."
Người có điểm hơi ngơ ngác, hình như việc nào vợ anh cũng rất giỏi.
Leo cây là kỹ năng lợi hại nhất của anh, hai ba bước đã trèo lên được cái cây.
"Không tồi." Cho nên nói vận may của một người rất quan trọng, nếu như trước kia không xui xẻo như vậy, chỉ bằng thân thủ này của anh, thì cũng sẽ không khiến cho ba anh em nhà họ Tần nghèo khó đến như thế.
Tần Dã được vợ mình khen, người đàn ông trẻ tuổi liền có một chút kích động, hai vành tai của anh ……đỏ hết cả lên.
"Vợ là lợi hại nhất."
Dung Yên chỉ ngón tay về phía xa, "Đừng khen ngợi lẫn nhau nữa, mau nhìn bên kia đi……"
Bọn họ đang ở vị trí tốt, vừa đúng lúc có thể nhìn ra phương xa.
Chờ sau anh nhìn kỹ qua, thì sắc mặt biến đổi.
"Hình như không chỉ có một con."
Dung Yên nghe thấy lời anh nói, lập tức nhìn kỹ, "Sói là động vật quần cư, chắc chắn không chỉ có hai con. Trước tiên chúng ta cứ đợi ở trên cây đi, chắc là chúng nó sẽ không đi đến bên này của chúng ta đâu."
"Được." Tần Dã lên tiếng.
Nếu như là trước kia, thì chắc chắn không cần phải nói, nhất định là anh sẽ bị bầy sói theo dõi.
Bây giờ……Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua người bên cạnh, ánh mắt đầy nhu hòa, bởi vì có người có thể đuổi đi vận xui của anh ở đây, có lẽ, lũ sói này sẽ không đi về phương hướng của bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-140.html.]
Có lẽ là chú ý đến ánh mắt của Tần Dã, Dung Yên lập tức hỏi, "Nhìn em như vậy để làm gì?"
Chỉ trong vài phút nữa là một bầy sói đáng sợ sẽ đến chỗ bọn họ, thế mà người này còn có tâm tư suy nghĩ cái khác……Não anh không phải là bị tình yêu che mờ rồi chứ?
A!
Bị bắt gặp, tai của Tần Dã lại càng đỏ thêm.
Ánh mắt anh lóe lóe, "Anh muốn nói……Là em không cần sợ hãi, chúng nó chưa chắc sẽ qua tới đây. Nếu như thật sự tới đây, thì cũng không sao đâu, anh có biện pháp làm cho tụi nó phải bỏ chạy."
"Ồ! Được." Sợ hãi? Trong từ điển của cô không có từ này.
Lúc này nhìn thấy sói……Cô còn có chút hưng phấn nhè nhẹ.
Nhưng có thể bớt một phần phiền toái thì nên bớt đi vẫn tốt hơn.
Nếu chỉ có hai con thì không sao cả, nhưng nếu là nhiều hơn, vậy thì không ổn.
Hơn nữa, sói là một động vật có tính trả thù rất mạnh, nếu bọn họ g.i.ế.c c.h.ế.t hai con sói này, thì có thể sẽ bị bầy sói trả thù.
Hai người cực kì kiên nhẫn ngồi trên cây đợi một lúc……Lúc nhìn thấy hai con sói chạy tới, hai người đều rất khẩn trương.
Không có gì khác, bởi đây là một con sói đực và một con sói cái, quan trọng nhất là bụng của con sói cái này rất lớn, rõ ràng là đang mang thai.
Nếu như nhìn thấy bọn họ……Vậy thì phải giết? Hay là không g.i.ế.c đây?
Dù là bất kỳ một lựa chọn nào, thì cũng không phải là một kết quả tốt.
Bọn họ g.i.ế.c con sói cái và con của nó, vậy thì chắc chắn phải chuẩn bị tâm lí bị nguyên một đàn sói trên ngọn núi này trả thù.
Sau khi thời gian trôi qua năm phút, Tần Dã xác nhận không còn nguy hiểm nữa, lúc này mới nói với Dung Yên:
"Vợ, được rồi chúng ta có thể đi xuống!"
"Được."
Tần Dã dẫn đầu đi xuống, theo sau là Dung Yên cũng leo xuống theo.
"Bây giờ chúng ta trở về hay là làm gì?"
"Trở về đi." Tần Dã không muốn gặp lại bầy sói, anh không muốn làm cho vợ mình rơi vào nguy hiểm.
Dung Yên cảm thấy có chút đáng tiếc, thật vất vả mới được đi sâu vào núi một chuyến, lại chỉ hái được ít rau dại và bắt được một con gà rừng?
"Sao chúng ta không qua bên kia đi dạo một chút? Nếu không bắt gặp được gì khác, vậy thì chúng ta sẽ xuống núi."
Tần Dã ngẫm nghĩ, liền gật đầu đồng ý, "Được."
Lần này Tần Dã vẫn đi trước mở đường, còn Dung Yên thì đi theo sau.
Hai người đi một đoạn đường ngắn, cũng không gặp phải động vật khác.
Dung Yên thấy thời gian không còn sớm, "Thôi được rồi, chúng ta đi về trước đi!"
"Được." Tần Dã mới vừa nói xong, đang chuẩn bị xoay người lại, thì đột nhiên vấp phải một thứ gì đó dưới chân.
Cũng may mắn là đã kịp thời ổn định lại, nên mới không để cho bản thân bị vấp ngã.
Cúi đầu nhìn, lại phát hiện dưới chân có cái hố nhỏ, hình như dưới đó còn có thứ gì nữa.
Dung Yên nhìn theo tầm mắt anh nên cũng thấy được, "Đây là cái gì?"
Tần Dã lập tức nói: "Vợ ơi, em đừng nhúc nhích, để anh qua xem."
Anh ngồi xổm xuống, sau đó lấy d.a.o chẻ củi của mình ra đào hai lần, lại lộ ra một đoạn……Xương ngón tay?
"Đây là xương người đúng không?" Sắc mặt Dung Yên biến đổi, cô quen thuộc với cấu tạo cơ thể con người hơn Tần Dã, "Nếu như em không nhìn lầm, thì đây là một người phụ nữ."
Nếu như để cô xem xét cẩn thận hơn, thì đã có thể biết được số tuổi từ bộ xương này.
Tần Dã cũng không nghĩ tới, anh lập tức đứng lên, "Chúng ta xuống núi trước đi, sau đó anh sẽ đi báo án."
Chuyện này là chuyện lớn, nói thế nào đi nữa thì đi báo án vẫn là tốt nhất.
Dung Yên cũng rất đồng ý với việc này, "Được. Anh ghi nhớ chỗ này, chờ sau này quay lại tìm thì sẽ tiện hơn."
Tần Dã tỏ vẻ chính mình biết đường.
Hai người từ bỏ suy nghĩ ở lại, lập tức đi xuống núi.
Được nửa đường, Dung Yên hỏi một câu, "Trong thôn các anh có ai mất tích lâu rồi không? Là phụ nữ."
"Phụ nữ mất tích?" Tần Dã nghiêm túc ngẫm lại một chút, sau đó lắc đầu, "Trong thôn chúng ta không có."
Còn về thôn khác……Vậy thì anh lại càng không biết, mỗi ngày anh đều bận lo kế sinh nhai, đi sớm về trễ, hơn nữa công việc được phân chia lại cách xa người khác, căn bản không có cơ hội nghe mấy chuyện tám nhảm.
Anh cũng không quan tâm đến mấy chuyện này.
"Vậy được rồi! Những việc khác thì chờ sau khi báo án, công an sẽ điều tra rõ ràng."
Dung Yên không hề hỏi nhiều.
Tốc độ xuống núi của hai người tất nhiên là nhanh hơn tốc độ lên núi.
Mẹ Dung nhìn thấy hai người đã quay về thì cũng rất kinh ngạc, sau đó bà ấy lại nhìn thấy Tần Dã đẩy xe đạp muốn đi ra ngoài.
"Là đi đón Tiểu Dư và Mai Mai sao?"
"Không phải, con có chút việc cần đi trấn trên." Tần Dã không kịp nói nhiều lời, đã đạp xe rời đi rồi.
"Nó đi trấn trên làm cái gì? Có chuyện gấp sao?" Một tí nữa là đến giờ ăn cơm rồi.
"Có chút việc, mẹ, đừng để ý anh ấy, buổi tối chúng ta ăn cái gì?" Dung Yên sợ sẽ làm cho bà ấy bị dọa sợ, cho nên trực tiếp rời đề tài đi.
Mẹ Dung: "Tiểu Tần thích ăn bánh, nên buổi tối chúng ta sẽ ăn bánh nướng áp chảo."
Dung Yên: ……
Con cũng thích ăn cơm, sao mẹ lại không nấu cơm tẻ để ăn đi?