Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 158

Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:17:58
Lượt xem: 83

Dung Văn Minh lắc đầu, “Không, anh vẫn khỏe lắm, đúng rồi, anh chỉ lấy bột mì thôi, không nhận mười đồng kia, bởi vì ngày mai Tiểu Tần sẽ đến trạm máy móc nông nghiệp làm việc.”

Mẹ Dung có chút ngạc nhiên khi nghe chuyện này, sau đó lại cảm thấy vui mừng.

“Ông nói thật à?”

Dung Văn Minh: “Chuyện này tôi còn có thể lừa bà sao? Đương nhiên là thật rồi, ngày mai Tiểu Tần sẽ đi làm, mỗi tháng kiếm được ba mươi đồng, khi trở thành nhân viên chính thức sẽ được ba mươi lăm đồng, phúc lợi khá tốt, nghe nói còn phát rất nhiều thứ nữa.”

Mẹ Dung nghe thấy số tiền lương này, vậy thì cũng khá ổn đó!

Ba mươi đồng, vậy thì cũng là khá cao rồi, cho dù ở thủ đô, rất nhiều công nhân làm việc trong nhà máy cũng chỉ có mức lương như vậy thôi.

“Đây đúng là một chuyện tốt, nhưng mai mốt Tiểu Tần thi đại học thì phải làm sao đây? Lên trấn làm việc không phải sẽ chậm trễ chuyện ôn tập của thằng bé sao?”

Trong lòng mẹ Dung, bà ấy vẫn mong Tần Dã có thể thi đậu đại học, vậy thì con rể có thể học đại học chung với con gái bà ấy.

Đọc thêm nhiều sách vở thì vẫn tốt hơn.

Sau này trở thanh sinh viên đại học, còn lo chuyện không có công việc sao? Những công việc sau này đều chỉ là những công việc vừa nhẹ nhàng vừa có mặt mũi.

“Chuyện này bà không cần lo lắng, Tiểu Tần rất thông minh, không cần phải đọc sách ôn bài cả ngày đâu, hơn nữa, đến lúc đó nếu thi đậu thì xin nghỉ việc, nếu như không thi đậu, vậy thì tiếp tục làm, dù sao thì cho dù là ở thành phố, cũng chỉ được mức lương như vậy thôi, huống hồ, bây giờ có rất nhiều thanh niên trí thức về thành phố, lên thành phố cũng không dễ tìm việc làm như vậy đâu.”

Công việc ở thành phố là một củ cải và một cái hố, chỉ khi củ cải được nhổ ra thì cái hố mới xuất hiện.

Nhưng mấy cái hố này, trên cơ bản đều để lại cho con cái, hoặc là để lại cho người thân, sao có thể để lại cho những người không liên quan chứ.

Cho nên cứ làm công việc này trước cũng được, có thêm một kỹ năng thì càng tốt hơn.

Lúc này, Tần Dã đi ra: “Mẹ, cha nói đúng, con đi làm sẽ không ảnh hưởng đến việc ôn tập đâu. Hơn nữa, con thấy cũng khá tốt.”

Mẹ Dung gật đầu khi nghe anh nói: “Thế thì thật sự rất tốt, vậy con cố gắng làm cho tốt nhé.”

Bà ấy vốn không muốn để Tần Dã làm việc đồng áng ở đây, cũng là vì đau lòng con rể làm việc cực khổ, hơn nữa trong thôn còn giao cho con rể một số công việc nặng nhọc... Khiến bà ấy rất bực bội.

Hiện tại, có một công việc thể diện như trạm máy móc công nghiệp, vậy thì thật sự vô cùng tốt.

Nếu không khi Tần Dã thật sự ở nhà, bọn họ biết là chuyện như thế nào, nhưng có lẽ trong thôn sẽ có rất nhiều lời bàn tán.

Dung Yên đang viết trong phòng, lúc cô mới nghe cũng không bước ra ngoài, bây giờ sau khi viết xong đoạn cuối cùng, cô mới bước ra ngoài.

Mẹ Dung nghĩ rằng cô không biết, cho nên rất hưng phấn mà nói: “Yên Yên, Tiểu Tần thật sự có năng lực, hôm nay chồng con và cha con đến trạm máy móc nông nghiệp trong thị trấn, trạm trưởng thấy thằng bé làm rất tốt, cho nên bảo Tiểu Tần ngày mai đến trạm máy móc nông nghiệp làm việc đó! Một tháng ba mươi đồng.”

Số tiền này đủ cho một gia đình sinh sống rồi, có khi còn dư nữa.

Dung Yên: “…” Ba mươi đồng, hình như cũng khá nhiều.

Cô ngẩng đầu nhìn Tần Dã, thấy anh đang dùng ánh mắt sáng ngời nhìn mình, liền nói: “Chúc mừng, công việc này không tệ.”

Nghèo đói luôn hạn chế trí tưởng tượng, cô chưa từng nghĩ rằng kiếm ba mươi đồng một tháng lại khiến mọi người vui vẻ như vậy.

Haiz.

Khóe miệng Tần Dã hơi cong lên.

Chỉ cần vợ anh không phản đối là được.

Dung Yên nhìn mọi người vẫn đang vui vẻ, cô cười nói: “Mẹ, nếu như con rể của mẹ đã tìm được việc làm tốt rồi, vậy thì sao không chúc mừng một phen đi, tối nay mẹ nấu nhiều món ngon một chút nhé.”

Mẹ Dung liếc cô một cái, cô con gái này suốt ngày chỉ nghĩ đến đồ ăn.

“Đương nhiên phải chúc mừng đàng hoàng, yên tâm đi, tối nay mẹ nấu mấy món thịt…”

Bà ấy vẫn chưa nói dứt lời, Dung Yên đã cướp lời bà ấy rồi: “Mẹ, g.i.ế.c con thỏ mẹ nuôi ở sân sau đi, tối nay chúng ta ăn món thịt thỏ kho tàu.”

Mẹ Dung trừng mắt nhìn cô: “Không phải con nói thỏ rất đáng yêu sao? Phải để nuôi... sao giờ lại muốn ăn thịt rồi?”

Dung Yên cười khúc khích: “Đúng là nó rất dễ thương, nhưng chuyện đó cũng không ảnh hưởng chuyện chúng ta ăn thịt nó mà.”

Sau khi ăn tối xong, Tần Dã mới đến nhà đại đội trưởng Tần.

Đại đội trưởng Tần nhìn thấy anh, ông ấy khá khách sáo: “Tần Dã, cháu tìm chú có chuyện gì sao?”

Thái độ ôn hòa như thế này thực đúng là xưa nay chưa từng có.

Tần Dã rất bình tĩnh, anh lập tức nói thẳng mục đích của mình.

Đại đội trưởng Tần nghe anh nói xong, ông ấy lập tức trợn mắt ngạc nhiên: “Ý cháu là ngày mai cháu sẽ đến trạm máy móc nông nghiệp làm việc sao?”

Giọng nói của ông ấy khá lớn, ít nhất thì người nhà ông ấy đều nghe thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-158.html.]

Ngay cả Hoàng Thúy Hoa đang đứng bên ngoài cũng rất ngạc nhiên.

Cái gì? Tần Dã đến trạm máy móc nông nghiệp làm việc? Chuyện này là thật hay giả vậy?

Bà ấy bỏ công việc mình đang làm, sau đó bước đến gần.

Bên này, Tần Dã gật đầu: “Vì vậy làm phiền đại đội trưởng cho cháu một tờ giấy chứng nhận.”

“...Ôi, được! Chú cấp giấy chứng nhận cho cháu liền đây.” Trong lòng đại đội trưởng Tần vẫn có chút bối rối.

Sao Tần Dã có thể làm việc ở trạm máy móc nông nghiệp chứ? Thật sự đi làm kỹ thuật viên à.

Ông ấy chưa bao giờ nghe nói Tần Dã có thể sửa máy kéo, nếu như sớm biết cậu ấy có thể sửa máy kéo, vậy thì cuộc sống của cậu ấy cũng không thảm như vậy nhỉ, điều này thực sự khiến ông ấy nghĩ mãi mà không hiểu.

Nhưng mà, đây là chuyện lớn, Tần Dã nhất định sẽ không nói đùa chuyện này đâu.

Tần Dã đứng sang một bên chờ đợi.

Đại đội trưởng Tần nhanh chóng cầm giấy chứng nhận đã đóng dấu ra ngoài.

“Tần Dã, xong rồi, của cháu đây!”

“Cám ơn chú!” Tần Dã cầm giấy chứng nhận liền trực tiếp xoay người rời đi.

Sau khi anh rời đi, đại đội trưởng Tần rất hâm mộ trong lòng, ông ấy tự nhủ: “Haiz, quả nhiên tìm được một người cha vợ có năng lực, vậy thì mới là tài giỏi!”

Cho nên nói, cưới vợ thì phải cưới người nào thật tốt.

Nhìn đi, Tần Dã là ví dụ điển hình nhất.

Nhìn thử cuộc sống lúc trước của Tần Dã như thế nào?

Lại nhìn bây giờ, không những nhà đã sửa xong, em trai em gái đều có thể đến trường học chữ, còn cha vợ đến trạm máy móc công nghiệp một chuyến… Ngày mai cậu ấy đã có thể đến trạm máy móc công nghiệp làm việc rồi.

Quả nhiên lấy được vợ có phúc khí, vậy thì rõ ràng là vượng phu mà.

Hoàng Thúy Hoa cũng ghen tỵ đến nỗi đôi mắt sắp chảy m.á.u rồi.

“... Tần Dã thật sự rất may mắn, nhưng mà, đây cũng là cơ hội mà ông cho cậu ấy, nếu không phải ông tiến cử cha vợ cậu ấy với trạm máy móc nông nghiệp, liệu cậu ấy có công việc này không? Tôi nghe nói lương ở trạm máy móc nông nghiệp còn cao hơn những nhà máy khác nữa. Nếu như Tần Dã trở thành kỹ thuật viên, cũng tương đương với quan nhỏ trong nhà máy rồi đấy.”

Nếu như đổi thanh con trai bà ấy…. Vậy thì tốt biết mấy?

Đại đội trưởng Tần:……

Hình như lời này cũng khá có lý.

Dù sao nếu không phải ông ấy nói chuyện này với trạm trưởng Đỗ ở trạm máy móc nông nghiệp thì Tần Dã cũng không thể có cơ hội này.

“Ôi, cậu ấy có được công việc tốt như vậy, thế mà cũng không cảm ơn ông một tiếng.” Trong lòng Hoàng Thúy Hoa có chút không vui.

Đến đây mà chẳng tặng gì cả, cho dù tặng chút kẹo cũng được mà! Thật sự không hào phóng như vợ cậu ấy.

Tròng mắt vừa chuyển, trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng: “Ông nó, ông nói Tần Dã cũng có thể sửa được máy kéo, cậu ấy chắc chắn không làm công việc này lâu đâu, tôi đã nghe nói vợ chồng cậu ấy đều muốn thi đại học đó, hơn nữa, cho dù bọn họ không thi đậu, ông nội ruột của cậu ấy còn đang ở thành phố lớn, bọn họ có thể không đến đó sao?”

Không chỉ ông nội của Tần Dã là người Bắc Kinh, mà vợ cậu ấy cũng là người thủ đô, gia đình bọn họ cuối cùng vẫn phải về thủ đô mà?

Đại đội trưởng Tần trừng mắt nhìn bà ấy: “Bà muốn nói gì?”

Hoàng Thúy Hoa chưa từng cảm thấy chồng mình ngốc như vậy.

“Ý tôi là... để con trai chúng ta đi theo cha vợ Tần Dã học sửa chữa máy kéo đi! Đến khi Tần Dã rời khỏi đây, công việc ở trạm máy móc nông nghiệp còn không phải sẽ thuộc về con trai chúng ta sao?”

Đại đội trưởng Tần nghiêm túc suy nghĩ chuyện này một lúc, cảm thấy chuyện này có thể.

Nhưng mà ông ấy lập tức nghĩ đến một vấn đề khác.

“Đồng chí Dung kia, ông ấy đến đây để dưỡng sức khỏe… Có thể sẽ không đồng ý đâu.”

Ai lại rảnh rỗi đi dạy người khác mà không có lý do chứ?

“Chuyện này có gì đâu… Tôi thấy sức khỏe của ông ấy cũng không giống như hư nhược đến nỗi dễ ngất xỉu, dạy một chút thì sao chứ? Huống chi, chúng ta cũng không để cho ông ấy dạy miễn phí, sẽ cho ông ấy một ít lương thực, cả gia đình bọn họ đều là người già yếu bệnh tật, chỉ có một mình Tần Dã làm việc, bọn họ chắc chắn thiếu lương thực.”

Bà ấy nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Cho bọn họ hai mươi cân bột ngô đi!”

Đối với bà ấy, hai mươi cân bột ngô cũng đã khá nhiều rồi.

Dù sao cha vợ Tần Dã rảnh rỗi thì cũng rảnh rỗi, dạy con trai bọn họ một chút còn có thể kiếm được hai mươi cân bột ngô, không phải là chuyện tốt sao?

Ngay cả đại đội trưởng Tần cũng nghĩ như vậy.

Loading...