Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 160
Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:18:01
Lượt xem: 81
Mẹ Dung làm bữa sáng nên dậy sớm nhất, hơn nữa tuổi bà ấy lớn như vậy cũng có thói quen dậy sớm làm việc.
"Các cháu au ăn sáng, hôm nay thím nấu trứng gà, bánh lạc, lại còn có một bát cháo trắng."
"Vâng ạ, cảm ơn thím, thím vất vả rồi!" Tần Dư đã không phải là cái cưa hồ lô, đối mặt với bữa sáng phong phú như vậy, cảm giác vô cùng hạnh phúc.
"Mẹ, về sau mẹ đừng dậy sớm, bữa sáng để con làm là được." Tần Dã không muốn mẹ vợ vất vả như vậy.
Mẹ Dung: "Mỗi ngày mẹ đều thức dậy vào giờ này, dù sao nằm lâu xương cốt sẽ đau, không bằng dậy sớm nấu cơm, đây đều là những việc mẹ đã quen làm, nếu như không cho mẹ làm thì mẹ sẽ nhàn rỗi đến hoảng hốt"
Bà ấy nhìn thấy Tần Dã còn muốn nói gì nữa, liền thúc giục, "Được rồi, con đừng quan tâm những việc này, các con vẫn là mau ăn sáng đi! Lát nữa còn phải đi lên trấn trên đấy."
Ba anh em nhà họ Tần cũng không nhiều lời, nhanh chóng ăn xong bữa sáng……
Sau khi ăn xong, Tần Dã đạp xe rời đi, mà Tần Dư và Tần Mai cũng đi bộ đi học……
Lúc Tần Dã đi đến trấn trên thì vẫn còn rất sớm, cho nên anh cũng không trực tiếp đi tới trạm máy móc nông nghiệp.
Mà đi đến sân nhà mình trước.
Lúc trước chỉ là quét dọn đơn giản, lần này tới sớm, anh có thể quét dọn kỹ hơn.
Như vậy thì, lỡ đâu một ngày nào đó vợ muốn ở lại đây một đêm cũng được.
Chờ đến bảy giờ, anh mới đạp xe đến trạm máy móc nông nghiệp.
Trạm trưởng Đỗ luôn là một người chăm chỉ, ông ấy sẽ thường đến trạm máy móc nông nghiệp vào lúc bảy giờ.
Nhìn thấy Tần Dã tiến vào, thì vô cùng vui vẻ, "Tần Dã, cậu có mang chứng minh đến không?"
Tần Dã gật đầu sau đó đưa chứng minh qua.
Trạm trưởng Đỗ nhìn nhìn, sau đó nói: "Được rồi, cái này cứ để ở chỗ tôi, chuyện công việc tôi sẽ lo liệu tốt cho cậu, đúng rồi, phiếu cơm trưa cậu không mang đi đúng không? Cậu có thể lấy phiếu ở đây dùng tạm, chờ đến tháng sau cậu được phát phiếu cơm trưa thì trả lại cho tôi."
Giữa trưa ăn cơm ở căn tin, không có phiếu ăn thì không được.
Tần Dã nhận lấy, "Cảm ơn."
Anh có phiếu gạo, nhưng mà không phải là loại trạm máy móc nông nghiệp thường dùng.
"Có cái gì đâu mà cảm ơn, bây giờ cậu đến chỗ ông Hồ giải quyết một chút, có vấn đề gì thì trực tiếp nói với ông ấy. Đúng rồi, ông Hồ chính là kỹ thuật viên của chúng ta, cậu đi cùng với tôi, tôi dẫn cậu đi gặp ông ấy."
Tần Dã gật đầu, "Được."
Hai người cùng nhau rời văn phòng trưởng, ở phía sau đại viện tìm thấy một người đang nhìn tới nhìn lui.
Trạm trưởng Đỗ chỉ vào, "Nhìn thấy không, người kia chính là ông Hồ."
Sau đó hướng về phía ông Hồ hét to một tiếng, "Ông Hồ, ông tới đây một chút, đây là Tần Dã mà ngày hôm qua tôi đã nói với ông."
Ông Hồ vừa nghe, thì tầm mắt dừng lại ở trên người Tần Dã.
Phát hiện là một thanh niên trẻ tuổi lớn lên đẹp đẽ.
Vì thế liền đi qua, "Cậu ấy tên là Tần Dã?"
"Đúng. Vậy thì tôi giao người cho ông, các người có chuyện gì thì cứ nói với nhau là được. Tôi đi làm một chút thủ tục cho cậu ấy" Trạm trưởng Đỗ vừa nói xong đã rời đi, mỗi ngày ông ấy đều rất bận rộn.
"Thầy Hồ." Tất nhiên Tần Dã không thể gọi người ta là ông Hồ được.
Hơn nữa, tuổi tác của thầy Hồ này cũng phải trên bốn mươi tuổi.
Thầy Hồ đối với việc trạm máy móc nông nghiệp nhiều thêm một kỹ thuật viên, ông ấy cũng không bài xích.
Thật ra mà nói thì ông ấy vẫn tương đối hoan nghênh.
Rốt cuộc thì tay nghề của kỹ thuật viên là ông ấy cũng không tốt lắm, một ít vấn đề nhỏ thì ông ấy còn có thể sửa, nhưng mỗi lần gặp phải vấn đề lớn, thì đều đi lên huyện mời người tới giúp.
Mà con mắt của mấy kỹ thuật viên trong huyện đều mọc bên trên đỉnh đầu, mỗi lần tới……Bọn họ đều giống như tổ tông của người ta vậy.
Tuy rằng có tức giận trong lòng, nhưng cũng không có biện pháp gì, dù sao vẫn phải nhờ vả người ta!
Bây giờ thì tốt rồi, tới một người kỹ thuật viên lợi hại như vậy, có phải tương đương với việc lần sau không cần đi lên huyện nhờ vả người ta nữa không?
Nghĩ đến đây, ánh mắt thầy Hồ nhìn về phía Tần Dã có thêm một tia kích động.
"Tần Dã, nghe Trạm trưởng Đỗ nói là năm cái máy móc kia đều do cậu sửa? Cậu đúng là rất lợi hại. Nếu như cậu không sửa được, vậy thì hôm nay chúng ta phải đi lên huyện mời người về đây."
Tâm trạng thật là quá sung sướng, giống như là mùa hè năm trước được trong xưởng phát bình nước đá có ga……Thoải mái.
"Cũng không phải là tôi, mà là nhờ sự chỉ đạo của cha vợ, tôi chỉ làm theo mà thôi." Tần Dã cũng không giấu giếm công lao của ba vợ anh.
Huống chi lời anh nói cũng là sự thật.
"Vậy cậu cũng rất lợi hại, điều này chứng tỏ đồ đệ có thể xuất sư, đi, hôm nay chúng ta đi xem một chiếc khác, đây là cái buổi chiều ngày hôm qua mang về từ thôn Lý gia, nghe nói hư hỏng một đống lớn, cậu nhìn thử xem."
Sẵn tiện ông ấy cũng có thể học hỏi thêm nhiều thứ.
Không còn cách nào khác, công việc này cũng là do ông ấy học từ chỗ người khác, chỉ là học không tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-160.html.]
Nhiều năm như vậy, kỹ thuật của ông ấy cũng không có tiến bộ, vẫn không thể học thêm cái gì! Cũng như không có ai dạy cho ông ấy.
Lúc những kỹ thuật viên trong huyện tới, ông ấy đã muốn học trộm, nhưng mà không biết những người này có tư tưởng như thế nào, không muốn để cho ông ấy học trộm.
Tần Dã hoàn toàn không có chút khẩn trương nào, mười phần bình tĩnh gật đầu, "Được, vậy đi qua nhìn xem."
Hai người đi đến chỗ máy kéo có vấn đề trước.
Tần Dã bắt đầu ngày làm việc đầu tiên của anh……
Bên này hai vợ chồng đội trưởng Tần và Hoàng Thúy Hoa dẫn theo con trai thứ tư đi đến nhà Tần Dã.
"Đồng chí Dung, có ở nhà không?"
Mẹ Dung đang quét rác ở trong sân, bà ấy nghe thấy giọng nói của đội trưởng Tần, vì thế nên đi ra mở cửa.
Lúc nhìn thấy ba người nhà bọn họ……Còn cầm cả quà, thì có chút ngoài ý muốn.
"Các người đây là……." Tới làm gì?
Hoàng Thúy Hoa vừa nhìn thấy là mẹ vợ Tầm Dã mở cửa, cũng đi lên cầm lấy tay mẹ Dung, trên mặt mang theo sự nhiệt tình.
"Chị dâu Dung, chúng tôi có chút việc muốn tìm chồng chị, không biết ông ấy có ở đây không?"
Mẹ Dung: ……
Tìm bạn già nhà bà ấy? Bọn họ muốn làm gì?
Nhưng mà bà ấy vẫn gật đầu, "Ở, nhưng các người phải đợi một lúc, ba của Yên Yên đang uống thuốc……Việc này có chút phiền phức, phải tốn tận nửa tiếng."
Chủ yếu là Dung Yên phải châm cứu cho ba mình, nhưng mà việc này không tiện nói, nên phải tìm một lý do thỏa đáng khác.
"Nửa tiếng? Uống thuốc gì mà cần thời gian dài như vậy?" Hoàng Thúy Hoa có chút khiếp sợ hỏi.
Cả đời của bà ấy cũng chưa từng nghe nói uống thuốc phải cần nhiều thời gian như vậy.
Vẻ mặt mẹ Dung bình tĩnh, “Chỉ là một ít thuốc điều trị thân thể, nên mới cần thời gian lâu như vậy, vậy thế này, nếu không các người đi về trước, có việc thì qua đây trễ một chút.”
Đây là muốn bọn họ trở về? Hoàng Thúy Hoa tất nhiên là không muốn rời đi nữa.
Hơn nữa, bà ấy đến đây là để giải quyết cho xong chuyện này, như vậy thì bà ấy cũng yên tâm hơn.
Vì thế vội vàng nói: “Chỉ có nửa tiếng, chúng tôi chờ một lát không sao đâu.”
Đại đội trưởng Tần cũng nói: “Đúng vậy, chúng tôi sẽ chờ một lát.”
Mẹ Dung nhìn thấy bọn họ thật sự muốn đợi ở chỗ này nửa tiếng nữa, trong lòng lập tức có một chút cân nhắc, yêu cầu của gia đình này thật sự không nhỏ đâu!
“Nếu như vậy, thì các người đi vào đi!”
Mẹ Dung đứng qua bên cạnh.
Lập tức một nhà ba người của đại đội trưởng Tần đi vào.
Hoàng Thúy Hoa nhìn căn nhà, “Ôi chao, chị dâu Dung, có chị ở đây là ngôi nhà này khác hẳn, chị quét dọn chỗ này cũng quá sạch sẽ rồi, đã không ngửi thấy một chút mùi phân gà vịt nào nữa.”
“Nhà của chúng tôi nuôi gà ở sân sau, cho nên sân trước mới không ngửi thấy mùi thối.”
Nếu như có thể ngửi thấy một mùi thối nào, vậy thì gà còn chưa nuôi lớn thì nhất định cũng đã bị con gái của bà ấy g.i.ế.c hết.
Con gái bà ấy không ngửi được những mùi thối này.
“Tôi nói này! Cũng là do chị chăm chỉ, nếu không thì mùi cũng sẽ bay đến sân trước”. Hoàng Thúy Hoa ra sức khen.
Dù sao lát nữa còn phải nhờ người ta.
Khóe miệng mẹ Dung giật giật: “Các người vào nhà ngồi một chút, tôi rót nước cho mấy người uống.”
Hoàng Thúy Hoa lập tức nói: “Không cần, không cần, chúng tôi uống nước lọc là được.”
Nghe những lời này, còn tưởng bà ấy nấu nước đường cho uống à? Nghĩ cũng đẹp quá.
Hai ba con Dung Yên và Dung Văn Minh tất nhiên cũng nghe được cuộc trò chuyện ở bên ngoài.
Cô nhỏ giọng nói: “Chắc là bọn họ muốn tới chỗ ba học sửa máy kéo,”
Dung Văn Minh gật đầu, “Chắc là như vậy rồi. Yên Yên, con nói xem lát nữa ba phải từ chối như thế nào?”
Nếu như đổi thành người khác, vậy cứ trực tiếp từ chối là được, nhưng mà đây lại là gia đình đại đội trưởng……Tục ngữ nói hiện quan không bằng hiện quản, nếu như chuyện này gây ra ít vướng bận, thì cũng rất phiền toái.
Dù sao bọn họ cũng phải ở đây sinh hoạt vài tháng nữa.
Nhưng thật ra ông ấy không sợ, chắc chắn Tần Dã cũng sẽ không lo lắng, nhưng mà không phải còn hai đứa nhỏ sao?
Dung Yên nhướng mày đáp, “Cái này cần gì phải hỏi chứ, trực tiếp từ chối là được, vốn dĩ ba tới đây là để tu dưỡng thân thể, còn cần phải lấy cớ khác sao?”
Không muốn dạy thì không cần dạy, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Còn muốn bận tâm đến tâm tình của người khác sao? Lại còn không phải là người có quan hệ tốt.