Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 180
Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:32:14
Lượt xem: 81
Bà ấy cảm thấy rất kì lạ, “Ai lại tới vào lúc này? Chẳng lẽ là bọn Tiểu Tần không trở lại nên nhờ người gửi lời nhắn?”
“Đi ra ngoài mở cửa nhìn xem.”
Lúc Dung Văn Minh nói chuyện, người đã nhấc chân đi ra ngoài.
Mẹ Dung thấy vậy cũng vội vàng đuổi kịp.
Khi Dung Văn Minh mở cửa lớn ra thì thấy là một cậu thanh niên xa lạ, ông ấy nghĩ rằng rất có thể là người con rể nhờ báo tin.
“Xin hỏi chú là chú Dung đúng không?”
Dung Văn Minh gật đầu, “Là tôi, xin hỏi có chuyện gì?”
Thiết Ngưu nhìn về phía người trước mắt, “Chú Dung, anh Tần bảo cháu nói với mọi người một tiếng, là buổi tối bọn họ sẽ không trở lại, hai người không cần chờ bọn họ, mọi người nên đi ngủ sớm một chút.”
“Vậy hôm nay bọn họ ngủ ở trấn trên sao?” Dung Văn Minh hỏi, “Có chỗ ở rồi?”
Thiết Ngưu gật đầu, “Có chỗ ở, ở trong nhà của bọn họ.”
Dung Văn Minh: ……?
Mẹ Dung lập tức ngắt lời, “Bọn họ đã mua nhà ở trên trấn rồi à?”
Thiết Ngưu bị hỏi như thế, cậu ấy có chút há hốc mồm…..Chẳng lẽ hai người này không biết gì về căn nhà ở trấn trên sao?
Cái này thì cậu ấy phải trả lời như thế nào?
“......Cái này cháu cũng không rõ lắm……”
Mẹ Dung cũng không quan tâm đến chuyện nhà ở, “Rốt cuộc bọn họ đã xảy ra chuyện gì?”
“Cháu……” Thằng nhóc này không giống với anh cả, cậu ấy không phải là người biết nói dối.
Đôi mắt của mẹ Dung rất tinh, dưới ánh trăng cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt của người này có chút không ổn, nhanh miệng hỏi một câu,”Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Cái này……không xảy ra việc gì……” Trên trán Thiết Ngưu rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.
Cậu ấy tưởng rằng báo tin xong là có thể đi về, không nghĩ tới mẹ của chị dâu hỏi thật nhiều,
Nếu như cậu ấy không ấp a ấp úng như vậy thì mẹ Dung đã tin, nhưng mà cậu ấy lại ngược lại, càng chứng minh sự hoài nghi của bà ấy.
Sắc mặt trầm xuống, “Cậu mau nói xem con gái nhà tôi đã xảy ra chuyện gì?”
Thiết Ngưu thấy bà ấy có vẻ mặt nôn nóng, đành phải căng da đầu nói: “Là Tần Mai đã xảy ra chuyện……Cô bé bị người khác bắt đi, đến bây giờ còn chưa tìm về được.”
Cậu ấy vừa nói ra lời này, hai vợ chồng Dung Văn Minh đã khiếp sợ không thôi, bọn họ không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.
“Lời cậu nói là sự thật sao? Mai Tử nhà chúng tôi đã bị người khác bắt đi?”
“Đúng vậy, lúc hai đứa nhóc tan học, đã bị một đám người bắt đi, anh Tần và công an đều đang tìm người……Nhưng mà vẫn chưa tìm được.”
Cậu ấy tới nơi này báo tin, là do Tần Dư nói trong nhà còn có người, nên mới xung phong nhận việc này.
Tâm trạng Dung Văn Minh nặng nề.
Có thể là bị bắt trên đường đi học về……Nếu không tìm được thì phải làm sao đây?
Ông ấy nghe nói những người bị bọn buôn người bắt cóc đều rất khó có thể tìm về.
“Chỉ có Tần Mai bị bắt đi, Tần Dư không sao chứ?”
Thiết Ngưu vội vàng gật đầu, “Không có, lúc ấy Tần Dư chay được ra ngoài, cũng may là thằng nhóc đi báo án, nếu không thì mọi người cũng sẽ không biết.”
Bây giờ Dung Văn Minh đã biết bọn họ về muộn là do xảy ra chuyện như vậy thì làm sao ông ấy có thể ngồi đợi ở trong nhà, “Bây giờ cậu sẽ lập tức đi về trấn đúng không?”
Thiết Ngưu lập tức nói, “Đúng vậy, cháu sẽ đi về ngay lập tức.”
Dung Văn Minh nói thẳng: “Tôi đi cùng cậu.”
Mẹ Dung cũng nhanh chóng nói theo: “Tôi cũng đi.”
Một mình bà ấy ở trong nhà cũng sẽ suy nghĩ miên man, như vậy sẽ càng thêm lo lắng.
Dung Văn Minh nói với bà ấy: “Bà không cần đi, ở nhà chờ, nếu như có chuyện gì thì trong nhà cũng có người ở. Nếu không, trong nhà không có người nào thì cũng không thể truyền đi tin tức gì.”
Mẹ Dung bị thuyết phục, “Vậy ông cẩn thận một chút.”
Dung Văn Minh không lãng phí thời gian nữa, “Đi thôi, bây giờ chúng ta đi luôn.”
“Vâng, vậy chú ngồi lên xe đạp của cháu đi.” Thiết Ngưu nói.
Dung Văn Minh gật đầu, đúng là bây giờ ngồi xe đạp sẽ nhanh hơn.
Sau khi mẹ Dung nhìn thấy hai người bọn họ đạp xe rời đi, trong lòng lại càng lo lắng hơn.
Làm sao bây giờ? Chắc chắn là Mai Tử sẽ rất sợ.
Những người đó đều là đồ khốn nạn……Tại sao lại không buông tha cho một cô bé?
Lúc Dung Văn Minh và Thiết Ngưu tới sân nhà Tần Dã ở trên trấn, ngoại trừ người nhà họ Thiết đang ở bên ngoài, thì cũng chỉ có Tần Dư.
Dung Văn Minh đi vào thì nhìn thấy Tần Dư, ông ấy trực tiếp hỏi: “Tiểu Dư, chị dâu cháu đâu? Con bé không ở đây à?”
Tần Dư nhìn thấy Dung Văn Minh, nước mắt cậu ấy lại không thể khống chế được chảy xuống dưới.
"Chú, chị dâu không ở đây, chị dâu đã đi tìm em gái cháu……Chú, em gái cháu đã bị bắt đi……"
Dung Văn Minh chưa từng nhìn thấy bộ dáng đau lòng như này của Tần Dư, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cậu nhóc khóc.
Biết nhất định cậu nhóc sẽ rất sợ hãi, nên trấn an nói: "Tiểu Dư, cháu đừng khóc, em gái cháu không có chuyện gì đâu, nhiều người đi tìm như vậy nhất định sẽ tìm thấy em gái cháu về, bây giờ cháu nói rõ tình hình cho chú……."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-180.html.]
Lúc nãy ở trên đường, vì không muốn làm phiền đến Thiết Ngưu lái xe, ông ấy cũng không có hỏi nhiều, bây giờ nhìn thấy Tần Dư, tất nhiên là phải hỏi cho rõ ràng.
Dù sao ông ấy cũng không thể giống một con ruồi nhặng bay đi khắp nơi tìm người.
Tần Dư kể lại tình huống lúc đó một lần... Điều này khiến Dung Văn Minh vô cùng tức giận, kẻ bắt cóc quả nhiên đã mai phục sẵn.
"Nhất định không phải lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy các cháu……Tất nhiên là đã lên kế hoạch từ trước, chắc là đã đi theo các cháu vài ngày. Lúc đó cháu không có cảm giác khác thường gì sao?"
Tần Dư khịt mũi một chút, giọng nói ra toàn là âm thanh nức nở, "Cháu không có……Nếu như có thể cảm giác được có người đi theo chúng cháu thì cháu sẽ không để cho em gái bị bọn họ bắt đi……."
Bây giờ cậu ấy rất hận bản thân mình, nếu như trước kia ra đường chú ý một chút, để ý tình huống bốn phía, thì cũng không đến nỗi xảy ra việc như hôm nay.
Cậu ấy không xứng đáng làm anh.
"Được rồi, cháu đừng buồn, việc tìm người cứ giao cho người lớn, đúng rồi, cháu đã ăn cơm chưa?" Dung Văn Minh nhìn thấy bộ dáng đau lòng này của cậu nhóc, cảm thấy chắc là vẫn chưa ăn cơm.
Thiết Ngưu lập tức nói: "Cậu ấy vẫn chưa ăn cơm, lúc trước muốn cho thằng nhóc ăn, mà thằng nhóc không ăn một miếng nào”
Tần Dư dùng giọng mũi nói một câu, "Cháu không ăn nổi……"
Em gái cậu ấy mất tích, làm sao cậu ấy có thể ăn cơm.
Dung Văn Minh xoa đỉnh đầu cậu ấy, “Phòng bếp có đồ ăn không? Nếu không còn thì chú nấu cho cháu, cháu vẫn phải ăn cơm, nếu không thì cả nhà sẽ lo lắng cho cháu”.
Sau đó lôi kéo tay cậu ấy đi về hướng phòng bếp.
***
“Cậu nói lão tam sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Anh ta rất quen thuộc với ngọn núi kia, chắc là sẽ không có việc gì. Chúng ta đừng nói chuyện này, lỡ như bị người khác nghe được.” Người đàn ông này cũng chính là người đã bị Tần Dư cắn một cái trên cánh tay.
Mà người phụ nữ kia cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, cũng không phải là bà lão lúc trước.
Còn người đang nằm trên đùi bà ta là Tần Mai.
Mấy người bọn họ là một nhóm, sau khi bắt được người thì tách ra hành động riêng lẻ, mà người phụ nữ này sẽ tiếp ứng ở ga tàu hỏa.
Còn mấy người khác là đi cản trở tầm mắt của đám tìm người, làm cho bọn họ thuận lợi chạy lấy người.
Người phụ nữ thấy vậy, cũng không nhiều lời, dù sao thì trên xe lửa cũng không phải là nơi có thể nói chuyện.
Bỗng nhiên, bà ta cảm thấy người đang nằm trên đùi ngã xuống đất, cả người bà ta đều cứng lại, sắc mặt có chút khó coi.
Hạ giọng nói với người đàn ông ngồi đối diện: “Hình như con bé sắp tỉnh lại.”
Theo lý thuyết, không thể tỉnh lại vào lúc này? Con nhóc này bị nhờn thuốc sao?
Người đàn ông nghe thấy lời này, sắc mặt của ông ta cũng thay đổi, “Vậy bà còn chờ cái gì?”
Ý bảo bà ta hãy dùng thêm thuốc.
Người phụ nữ lập tức nói: “Ở chỗ của ông!”
Nếu không phải hai người này ngồi ở chỗ đi vệ sinh thì bọn họ cũng không thể nói chuyện mà không kiêng nể như vậy.
Người đàn ông nhớ tới điều này, đôi mắt nhìn về bốn phía, thấy mọi người đều đã ngủ, vì vậy lấy ra một cái khăn tay từ trong túi áo mình.
Ông ta đưa mắt ra hiệu với người phụ nữ.
Người phụ nữ nhận lấy khăn tay, bà ta làm như không có chuyện gì mà lấy khăn tay che lại miệng Tần Mai một lúc.
Sau đó gật đầu với người đàn ông, tỏ vẻ đã thành công.
Vừa đúng lúc này, cặp nam nữ trẻ tuổi ngồi cùng buồng với bọn họ cũng đi vệ sinh trở lại.
Bọn họ ngồi xuống.
“Dì, mọi người không ngủ sao?” Hồ Lê có chút kỳ quái nhìn về phía mấy người ngồi cùng.
Người phụ nữ nở một nụ cười, “Chúng tôi không ngủ được.”
Lúc Hồ Lê lên xe đã nghe thấy hai người này mang con gái vào trong thành phố chữa bệnh, cho nên cảm thấy bọn họ ngủ không được cũng là chuyện bình thường, dù gì cũng đang lo lắng cho con gái.
“Chị dâu, tôi thấy con gái của chị nằm trên đùi chị ngủ cũng được một thời gian dài rồi, chân của chị nhất định đã tê rần, chị để cho con gái nằm trên đùi tôi đi, tôi không sao đâu.”
Cô gái rất tốt bụng, làm người cũng đặc biệt nhiệt tình.
Người phụ nữ nghe được những lời này, bà ta lập tức từ chối, “Không cần, tôi không sao đâu, cô cứ ngủ đi.”
Hồ Lê nghĩ rằng bà ta ngại ngùng, vì vậy nên nói thêm: “Chị cứ để cho con gái chịu nằm trên đùi tôi nửa tiếng cũng được, như vậy chân của chị cũng có thể bớt tê hơn, sau khi hết tê lại bế con gái trở về.”
Làm sao bà ta có thể làm như thế, “Thật sự không cần.”
Hồ Lê thấy vậy, cũng không khuyên nữa, “Vậy được rồi.”
……
Mà lúc này Dung Yên cũng đã lên xe, nhưng mà cô không có ở trong khoang xe kia.
Không thể không nói rằng, phương hướng của Dung yên rất chính xác.
Sau khi cô đi vào ga tàu hỏa, vừa đúng lúc có một đoàn xe lửa đang đậu ở đó, hơn nữa sắp xuất phát, cho nên trong một giây cuối cùng, cô quyết đoán lên xe, cũng đã tìm tiếp viên để mua phiếu.
Lúc này, đang tìm người ở trong xe lửa.