Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 203

Cập nhật lúc: 2024-10-19 09:56:51
Lượt xem: 73

Bà Dung cũng không quan tâm đến chuyện này, bà ta nhìn về phía cháu trai trưởng, vội vàng thúc giục, “Toàn Côn, cháu nói xem chuyện gì xảy ra? Thật sự nhìn thấy bác cả của cháu sao?”

“Đúng vậy, cháu nhìn thấy bác cả, lúc đó ông ấy đang đi tới chợ đồ cũ! Tinh thần ông ấy rất phấn chấn, tốc độ đạp xe đạp rất nhanh.”

Theo Dung Toàn Côn nhìn thấy thì trong khoảng thời gian ngắn bác cả này không thể c.h.ế.t được.

Ông trời đúng là không có mắt.

“Lúc đó, con còn tưởng bản thân nhìn nhầm, sau đó con đi theo hướng đó, phát hiện bác cả con đang mua chiếc giường lớn! Con liền đi tới chào hỏi ông ấy, kết quả bị sỉ nhục một trận, xem ra bác cả hiểu lầm nhà chúng ta rất sâu sắc…… Chắc chắn Dung Yên đã nói rất nhiều điều xấu trước mặt bác cả.……”

Bà Dung vô cùng bực mình, đứa con trai này đúng là uổng công nuôi dưỡng.

Dù thế nào…… Bà ta vẫn là mẹ ruột của ông ấy mà đúng không? Thật sự có thể mặc kệ ông ấy sao?

Dung Toàn Côn nhìn thấy vẻ mặt của bà nội liền biết lúc này bà nội khá tức giận.

Sao anh ta có thể không tức giận chứ? Nhớ tới buổi trưa mình bị sỉ nhục không thương tiếc ở chợ đồ cũ, anh ta kìm nén lửa giận đang sôi lên lần nữa.

Bác cả không có con trai, lại không hề nghĩ tới mấy đứa cháu trai ruột bọn họ, ngược lại chỉ yêu thương con gái.

Chẳng lẽ, thật sự muốn đưa nhà và tiền cho người ngoài sao? Anh ta cảm thấy đầu óc bác cả đúng là không được minh mẫn.

Tròng mắt anh ta xoay chuyển, “Bà nội, có thế nào thì bà cũng là mẹ của bác cả! Hơn nửa năm nay không gặp…… Đã quay lại cũng không biết đến gặp bà, đúng là có chút quá đáng. Bác cả không nhận chúng cháu cũng không sao, nhưng dù sao cũng không thể không nhận bà chứ, đúng không?”

Dung Văn Trạch cũng ghen tị, nói chuyện không chút nể tình: “Đúng vậy, anh cả anh đúng là không có lương tâm, người xưa có câu trên đời này không có cha mẹ nào sai, uổng phí anh cả đọc sách nhiều năm như vậy mà sách đọc được đều ở trong bụng chó rồi.”

Nếu không phải con nhóc c.h.ế.t tiệt đó buộc ông ta mua căn nhà thì cuộc sống của ông ta cũng không đến mức túng thiếu như vậy.

Nghĩ đến cuộc sống nửa năm qua thắt lưng buộc bụng, ông ta càng nghĩ càng giận.

Nhà bọn họ vì phải trả nợ mà đã vài tháng không được ăn thịt, cho dù là có thịt ăn thì cũng chỉ được ăn một miếng nhỏ mà thôi, căn bản không đủ nhét kẽ răng.

Dung Mạn Mạn nhìn bà lão sắc mặt càng lúc càng u ám: “Bà nội, cháu thấy nếu ngày mai bác cả không tới gặp bà, vậy bà qua bên đó xem thử đi!”

Lần trước cô ta bị Dung Yên làm gãy răng, sau đó đã sửa lại, không đến mức làm bản thân quá xấu xí.

Nhưng, cho dù cô ta đã đi sửa lại răng thì cũng không có tác dụng gì.

Ví dụ như, đối tượng ban đầu của cô ta vẫn chia tay với cô ta, sau đó cũng đã đi xem mắt vài người, nhưng không thành với ai cả.

Hiện giờ, cô ta đang ở trong trạng thái không cao cũng không thấp.

Điều kiện tốt một chút thì không muốn cưới cô ta, còn điều kiện kém hoặc xấu xí thì cô ta lại nhìn không vừa mắt.

Hiện tại mỗi ngày cô ta đều rất bực bội, dù sao thì không kết hôn, người ngoài nói rất khó nghe, nói cô ta là gái lỡ thì không gả được.

Cô ta thật sự rất hận con khốn Dung Yên đó.

Lời này nói vào tận trong lòng của bà Dung.

Đúng vậy, bà ta đến gặp con cả một lần vậy, chẳng lẽ con cả thật sự không có lương tâm như vậy sao?

“Đúng rồi, bà nội, lần này chồng của Dung Yên cũng theo đến, còn có một chuyện……” Dung Toàn Côn ngước mắt lên, “Lần này Dung Yên và người chồng của cô ta trở về, chắc là sẽ không rời đi. Hai vợ chồng họ không biết gặp vận may gì mà lại có thể thi đậu đại học.”

Nếu tin tức lúc trước khiến người ta có chút sợ hãi, thì lời nói bây giờ không thể nghi ngờ chính là sấm sét.

Cả nhà ông hai Dung sốc đến suýt chút nữa là rơi cả tròng mắt.

Người phản ứng mạnh mẽ nhất là Dung Mạn Mạn, cô ta đứng phắt dậy, chiếc ghế phát ra âm thanh chói tai vì động tác của cô ta có biên độ quá rộng.

“Không thể nào…… cô ta làm sao có thể thi đậu đại học?”

Cô ta không thể thi đậu, thế mà một người ở quê hai năm rưỡi lại thi đậu đại học sao?

Còn chồng của con khốn đó…… Đó chính là người nhà quê chân đất, người đàn ông bẩn thỉu suốt ngày như vậy, làm thế nào lại tới phiên anh thi đậu đại học chứ?

Nói cách khác, ngưỡng cửa vào đại học này thấp như vậy sao? Sao chó mèo nào cũng có thể vào được vậy chứ?

“Chuyện này, sao có thể……” Dung Văn Trạch cũng không tin.

Những người nhà họ Dung khác cũng không tin.

Dung Yên có thể thi đậu? Vậy thì năm trước đã thi đậu rồi, sao còn chờ đến năm nay? Còn chưa kể người chồng chân đất nhà quê đó của cô.

Lúc Dung Toàn Côn mới nghe thấy tin tức này thì cũng không tin.

Nhưng người kia nói có mắt có mũi, không thể không tin được.

“Sao lại không có khả năng, đây là tự bác cả nói với hàng xóm láng giềng, ông ấy còn có thể nói dối sao?”

Vu Tố Huệ vẫn luôn chưa lên tiếng, vẻ mặt chua xót tức giận nói:

“Cho dù có thi đậu thì cũng là loại trường đại học tệ, có lẽ chính là trường trung cấp kỹ thuật.”

Dung Toàn Côn đúng là không hỏi Dung Yên và chồng của cô đã đậu đại học gì, bởi vì lúc ấy anh ta rất hoang mang.

Vì thế anh ta căn bản không nghĩ đến việc hỏi.

“Mẹ, ngày mai mẹ đi xem thử, con cũng muốn đi với mẹ……” Dung Văn Trạch vẫn muốn đi xem thử cả nhà Dung Văn Minh này đến cuối cùng là gặp phải vận may cứt chó gì!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-203.html.]

Ông ta có nhiều con như vậy cũng không có đứa nào có thể thi vào được đại học.

Nghĩ lại càng thấy bực mình không chịu được.

Cả đời này chỗ duy nhất mà ông ta hơn Dung Văn Minh…… Đó chính là ông ta sinh được ba con trai một con gái, còn Dung Văn Minh chỉ sinh được một đứa con gái đê tiện như vậy, ngay cả một người đập chậu cũng không có.

Nghĩ như vậy, trong lòng ông ta mới thoải mái hơn một chút, dù sao thời buổi này, ai không có con trai thì người đó sẽ bị chê cười.

Bà Dung không lên tiếng, nhưng biểu cảm của bà ta xem như là ngầm đồng ý.

Sau khi Dung Mạn Mạn quay trở về phòng, sắc mặt cô ta trở nên vô cùng hung dữ.

Con khốn, con khốn……

Dung Yên không biết có người đang mắng cô, nhưng cho dù là biết thì cô cũng không để bụng.

“Tần Dã, anh làm gì vậy?” Thời tiết hiện giờ khiến căn nhà có hơi nóng, cũng may chỗ này của cô có một chiếc quạt điện cũ đang quạt gió, nếu không thì cô sẽ rất khó chịu.

Tần Dã dừng bước, “Anh xuống lầu một chút.”

Dung Yên:……

Chẳng lẽ em không biết anh muốn đi xuống lầu sao?

Em chỉ là muốn biết anh đi xuống lầu làm gì, nhưng mà nghĩ lại thì cô vẫn không nói ra, chỉ xua tay.

“Vậy anh đi đi!”

Tần Dã gật đầu, sau đó anh nói, “Anh đi một chút rồi sẽ về.”

Sau khi nói xong, anh liền đẩy cửa bước ra ngoài.

Anh đi xuống lầu, gặp mẹ vợ vẫn đang thu dọn lại đồ đạc trong nhà.

“A, Tiểu Tần, con muốn lấy gì sao? Hành lý của tụi con đặt ở chỗ kia, muốn lấy gì thì qua đó tìm là được.”

Tần Dã gật đầu, “Vâng.”

Anh đi đến chỗ góc để đồ, vốn là muốn đi tìm, nhưng nghĩ lại, vẫn nên mang hai bao lớn này lên lầu thì hơn.

Dung Yên nhìn lướt qua người bước vào, không khỏi nhướng mày, quả nhiên là quay lại rất nhanh.

Nhìn thấy anh có vẻ đang sắp xếp lại đồ, cô cũng thu ánh mắt lại.

Tuy nhiên, một mình cô nằm trên giường như vậy vẫn có chút buồn chán, nhưng mà lúc này cô vẫn chưa muốn đứng dậy.

Suy nghĩ như vậy, cô liền kiểm tra siêu thị trong không gian…… Đột nhiên, cô ngẩn người, trực tiếp ngồi dậy.

Hóa ra, siêu thị lại có thể thăng cấp.

Nhưng cô lại không có chút cảm giác gì, nếu không phải hiện tại nhớ đến thì cô cũng không biết chuyện này.

Lần thăng cấp trước cũng không phải là dáng vẻ này, lần này toàn bộ siêu thị đều tối om, chỉ hiển thị thời gian đếm ngược đến khi kết thúc thăng cấp.

Bên trên hiển thị còn 30 giờ.

Nói cách khác, khoảng chừng một ngày rưỡi nữa mới xong.

Dung Yên không khỏi có chút mong chờ sau khi thăng cấp siêu thị sẽ trở thành thế nào?

Bên này Tần Dã mang màn đến, “Vợ, em nằm ra giữa một chút, anh treo cái màn này lên, vậy thì buổi tối sẽ không sợ bị muỗi cắn.”

Bởi vì Dung Yên đã xịt một chút nước thuốc ở trong nhà để đề phòng muỗi, vì thế vẫn luôn không nghĩ tới việc mắc màn.

“Thật ra không mắc cũng không sao, dù sao cũng không ở đây được mấy ngày, hơn nữa em đã phun một ít thuốc, buổi tối rất ít muỗi.”

“Cứ treo đi! Thuốc của em chỉ có hiệu quả nửa đêm đầu, nửa đêm về sáng hiệu quả giảm đi rất nhiều.” Anh có thể thức còn đỡ, có thể phun thêm một chút là được.

Còn nếu anh không thức dậy, vậy thì vợ anh sẽ bị cắn khắp người.

Điều này anh không nỡ.

Được rồi! Anh trai, anh vui vẻ là được!

Tần Dã thành thạo mắc màn.

Dung Yên nhìn màn đã được mắc xong, cô nói: “Anh cũng đến phòng Tần Dư và Tần Mai để mắc màn đi!”

Lúc cô mua thì đã mua cho tất cả các phòng.

Tần Dã: “Để anh lấy mang qua cho chúng tự móc. Người lớn như vậy rồi, sao có thể không mắc được màn chứ.”

Em trai, em gái với vợ sao giống nhau được?

Trọng lượng của mỗi người trong lòng anh là khác nhau.

Ví dụ như Tần Dư và Tần Mai cũng khác nhau.

Loading...