Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 22
Cập nhật lúc: 2024-09-16 18:12:22
Lượt xem: 197
Chẳng lẽ là của Tần Dã?
Ngẫm lại thấy không thể nào, nhà Tần Dã nghèo như vậy, không thể có nhiều tiền như vậy.
Những thanh niên trí thức khác cũng bàng hoàng.
Dung Yên ... bây giờ lợi hại như vậy sao?
Còn nữa, Dung Yên thật sự có nhiều tiền như vậy.
Mấy người bọn họ thật sự không biết chuyện này, nếu biết Dung Yên có nhiều tiền như vậy... Bọn họ đã không làm cho quan hệ trở nên khó xử như vậy.
Không chỉ mấy người bọn họ bên này suy nghĩ rất nhiều, mà ngay cả người trong thôn cũng vô cùng ngạc nhiên.
Hóa ra hai người này hiểu lầm là Dung Yên nhặt được tiền, cho nên mới xin lỗi.
Rất nhiều người ở đây vốn còn suy nghĩ về nguồn gốc số tiền của Dung Yên, nhưng bây giờ tất cả bọn họ không còn nghi ngờ gì nữa.
Chậc, quả nhiên là đến từ thành phố, lạc đà gầy nhom cũng to hơn ngựa.
Bên này, sắc mặt của Diệp Duật và Từ Khả đều rất khó coi.
Thật sự quá mất mặt rồi.
Khi đại đội trưởng vội vã chạy đến, vừa khéo hai người họ muốn trở về.
Ban đầu, đại đội trưởng muốn hỏi rốt cuộc là chuyện gì vậy? Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đầy m.á.u của Từ Khả, ông ấy bị dọa giật cả mình.
“Thanh niên trí thức Từ, vết thương trên trán của cô là chuyện gì vậy? Ai đánh vậy?”
Ngay lúc Từ Khả muốn nói là do Dung Yên thì Diệp Duật ở bên cạnh lên tiếng trước: “Từ Khả vô tình bị ngã, bây giờ cháu sẽ đưa cô ấy đến trung tâm y tế trên huyện để băng bó.”
Bây giờ anh ta chưa về ký túc xá đã nghĩ đến những người kìa, thấy được ánh mắt của bọn họ rồi, cho nên anh ta không hề muốn đối diện.
Đại đội trưởng: ...
Có phải xem ông ấy là đồ ngốc không vậy? Nếu Từ Khả tự mình té ngã, có thể ngã thành dáng vẻ này sao?
“Cháu tự mình ngã à?”
Từ Khả không muốn chọc Diệp Duật bực bội, cho nên cô ta đành gật đầu nói: “Đúng vậy, cháu không cẩn thận nên bị ngã.”
Điều quan trọng nhất đối với cô ta bây giờ là xoa dịu Diệp Duật, để Diệp Duật không giận cô ta nữa.
Đại đội trưởng xém chút nữa trợn tròn mắt, nhưng cả hai người đều nói là ngã, nên ông ấy không tiện nói thêm gì nữa.
“Nếu như bị ngã, vậy được rồi, mau đến trung tâm y tế trên huyện để khám đi.”
Mấy người thanh niên trí thức, người nào người nấy đều không bớt chuyện.
May mắn là Diệp Duật sắp đi rồi.
Có thể đi được một người thì bớt một người.
Diệp Duật không lãng phí thêm thời gian nữa, lập tức bảo Từ Khả đi theo mình, hai người đi về phía cửa thôn.
Vừa hay, lúc này Từ Khả cũng không muốn quay lại ký túc xá thanh niên trí thức.
Đại đội trưởng nhìn hai người rời đi, sau đó mới nhớ đến mục đích của chuyến đi này.
Không phải chỉ muốn hỏi chuyện bọn họ xin lỗi thôi sao? Thôi vậy, không quan tâm nữa.
Mặc dù chỗ nhà Tần Dã hơi hẻo lánh một chút, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng loa phát thanh.
Dung Yên hừ một tiếng, chuyện này đương nhiên vẫn chưa xong đâu, nhưng cô cũng không vội làm gì người phụ nữ Từ Khả này.
Dù sao, cô thật sự không có bằng chứng trong tay.
“Chị dâu cả, sau này chị ta sẽ không đến đây nữa đâu.” Tần Dư hiếm khi nở nụ cười
Dung Yên nhìn cậu bé: “Nếu sau cô ta đến nữa, chúng ta sẽ đánh cô ta ra ngoài.”
Dung Yên nhìn về phía Tần Mai đang yên lặng, cảm thấy tính tình của cô bé này có chút không tốt, quá nhát gan, cần phải sống mạnh mẽ hơn mới được.
"Đúng rồi, hai người các em đều đang đi học đúng không?"
Đều đã mười hai tuổi, ở độ tuổi này chắc hẳn đã nhận được sự giáo dục ở trong trường rồi.
Hai anh em nghe được lời này thì cứng người lại một chút.
Dung Yên nhìn biểu cảm của bọn họ, cái này chắc chắn không phải là nghỉ học.
Cô hơi híp mắt: "Các em không đi học?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-22.html.]
Hai anh em cúi đầu rất thấp.
Dung Yên: ……
Làm sao Tần Dã có thể trở thành anh cả vậy? Thế mà lại không đủ khả năng chi trả cho hai đứa em đi học?
"Là thiếu tiền à?"
Tuy rằng giọng điệu bình tĩnh, nhưng Tần Dư vẫn nghe ra được vài phần nguy hiểm.
Cậu ấy vội vàng ngẩng đầu, giọng nói có chút gấp gáp mà giải thích: "Không phải, là tụi em không nghĩ đến việc đến trường."
Tầm mắt Dung Yên đảo qua đảo lại giữa hai anh em,
Cơ thể hai người đều co quắp bất an, đặc biệt là Tần Mai, vẻ mặt cô nhóc có chút không tốt.
Nhìn bộ dạng của hai người bọn họ, cô không khỏi tức giận.
"Có phải có người bắt nạt các em ở trường học không?"
"Không phải." Tần Dư phủ nhận quá nhanh nên có vẻ giấu đầu lòi đuôi.
Dung Yên không nhìn cậu ấy nữa, cô nhìn về phía Tần Mai, "Mai Tử, em nói đi, có phải có người bắt nạt các em không?"
Tần Mai bất an liếc mắt nhìn anh hai một cái, sau đó cô ấy lắc đầu, "Không phải, chỉ là em không nghĩ đến việc đi học, quá xa, thân thể em không chịu được."
Từ ngày hôm qua đến bây giờ Dung Yên thật sự rất bận nên cô còn chưa bắt mạch cho Tần Mai nữa.
Nhưng mà khi cô nhìn từ vẻ mặt của cô nhóc thì đã biết không chỉ thân thể cô ấy suy nhược mà cô ấy còn có bệnh tim, nhưng chắc là bệnh không phải rất nghiêm trọng.
Đợi lát nữa cô phải bắt mạch cho cô bé mới được.
Giọng điệu nhẹ nhàng hơn: "Được rồi, chị không hỏi nữa, làm vằn thắn đi."
Cô vừa nói ra lời này thì cả hai anh em đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vừa nãy chị dâu hỏi như vậy, bọn họ thật sự rất căng thẳng, cảm thấy chị dâu sẽ tức giận vì bọn họ không đi học.
Cũng may là không hỏi.
Hai anh em lại càng ngoan ngoãn hơn.
Chỉ cần không bị bệnh thì làm một số công việc nhẹ cũng không có vấn đề gì.
Nhân thịt là do Tần Dư băm, gia vị cũng do cậu ấy nêm nếm, nhưng mà tỉ lệ là do Dung Yên nói.
Mà lớp vỏ là cả ba người cùng nhau làm.
Sau nửa tiếng, lớp vỏ vằn thắn đã được làm xong.
Dung Yên nhìn chất lượng của vằn thắn trên bàn thì rất vừa lòng.
Ngoại trừ mấy cái đầu ba người bọn họ gói không kỹ lắm, thì những cái sau đều gói tương đối đẹp.
Đặc biệt là những cái cô gói, tuyệt đối có thể gọi là cấp độ bệnh đậu mùa trong số những cái vằn thắn còn lại.
Bởi vì mỗi kích thước bà nếp gấp đều giống nhau như đúc.
Xem ra thiên phú nấu cơm của cô thật sự là rất tốt.
"Chị đem cái này đi hấp, các em đi ra ngoài chơi đi."
Trong trí nhớ thì Tần Dư chưa đi chơi bao giờ, "Em đi bổ củi."
Tần Mai cũng nghĩ muốn đi ra ngoài quét rác gì đó.
Nhưng mà cô ấy bị Dung Yên gọi lại, "Mai Tử, em đừng đi, đi rửa tay đi, chị bắt mạch cho em."
Tần Mai có chút sững sờ.
Mà vốn dĩ Tần Dư đang muốn đi ra bổ củi thì khi nghe được lời này của chị dâu lập tức không đi nữa.
"Chị dâu, chị muốn khám bệnh cho em gái sao?"
Ánh sáng trong mắt cậu ấy lại càng thêm sáng chói, tối hôm qua anh cả bị thương nặng như vậy thế mà chị dâu cũng có thể chữa được, vậy thì chắc là chị dâu cũng có thể chữa bệnh cho em gái chứ?"
Dung Yên nhìn cậu ấy rồi quay sang nhìn Tần Mai một cái, "Để chị bắt mạch xem sao."
Đối với việc chị dâu chữa bệnh cho em gái thì Tần Dư rất tích cực, cậu ấy nhanh chóng đẩy em gái vẫn còn đang sững sờ, "Em gái, đi, đi rửa tay trước đi."