Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 242
Cập nhật lúc: 2024-10-19 09:58:11
Lượt xem: 76
Bà vội nói với Tần Dã: “Tiểu Tần, mau vào nhà thôi con.”
Tần Dã liền xách cái bao đi vào.
Thời điểm anh đi đến bên cạnh Dung Yên, bước chân hơi chậm lại một chút, vốn nghĩ muốn nắm lấy tay cô, nhưng lại cảm thấy đang ban ngày ban mặt…..Mẹ vợ lại còn đang ở đằng trước nữa.
Có hơi không được tự nhiên lắm.
“Vợ ơi, chúng ta vào thôi.”
Dung Yên gật đầu.
Ba người đi vào trong sân xong….Mẹ Dung liền bắt đầu hỏi thăm ân cần.
Ngay cả Tần Mai lúc nhìn thấy anh trai trở về, muốn chạy qua chào hỏi một câu cũng không biết nên chen miệng vào kiểu gì.
Dung Yên nhìn ánh mắt trông mong của cô bé, an ủi: “Em không cần vội, chờ anh trai em được trải nghiệm tình thương của mẹ vợ với con rể xong thì em qua chào hỏi cũng không muộn….Dù sao bây giờ hai người họ còn đang bận rộn với tình mẫu tử mà…”
Tần Mai nghe lời chị dâu nói, đôi môi hơi mím một chút…..Nở nụ cười nhàn nhạt.
Năm phút trôi qua.
Cuối cùng mẹ Dung cũng đau lòng xong.
“Tiểu Tần, con đi nghỉ ngơi trước đi, mẹ đi nấu ít đồ cho con ăn.”
Bây giờ Tần Dã quả thật ăn không nổi, vì thế vội vàng nói: “Mẹ, bây giờ con không đói lắm, để chút nữa ăn cơm trưa với mọi người là được.”
Mẹ Dung: “Thế thì cũng phải lót dạ cái gì chứ?”
Lần này, cuối cùng Dung Yên cũng nhìn không nổi nữa, nói chen vào: “Mẹ, anh ấy đã bao nhiêu tuổi rồi chứ, ngay cả chuyện mình đói hay không cũng không biết sao?”
“Hơn nữa, anh ấy cũng không phải người ngoài, muốn ăn gì còn phải chờ mẹ mời mấy câu, bày chuyện rụt rè thẹn thùng.”
Mẹ Dung:.....
Tần Dã cũng vội nói: “Mẹ, con thật sự không đói mà, chút nữa nếu thấy đói con sẽ tự đi ăn sau.”
Mẹ Dung nhìn mặt con rể đã tốt hơn nhiều, bèn nói.
“Vậy được.”
Nhưng mà bà vẫn đi thẳng qua phòng bếp, muốn nấu thêm mấy món ngon nữa cho bữa trưa hôm nay.
Tần Mai nhìn thấy anh trai rảnh rồi, lập tức đi qua chào: “Anh cả!”
Tần Dã gật đầu với em gái: “Ừm, em bận việc thì cứ đi làm trước đi, anh nói chuyện với chị dâu một lát.”
Tần Mai vừa nghe được lời này liền gật đầu, sau đó chạy đi…..
Cuối cùng cũng chỉ còn lại hai vợ chồng……Tần Dã lập tức nhìn sang vợ mình, ánh mắt nóng bỏng mang theo nhu tình mật ý.
Dung Yên đối diện với ánh mắt mang theo nhớ thương trần trụi như vậy thì lập tức cảm thấy cả người có chút không được tự nhiên.
Cô ho nhẹ một tiếng, sau đó cười tủm tỉm mở miệng: “Sao lại nhìn em như vậy? Có phải là cảm thấy một ngày không gặp như cách ba thu không?”
Tàn Dã lắc đầu: “Không….”
Nghe thấy chữ này, Dung Yên khẽ nhướng mày.
Sau đó không đợi cô mở miệng, Tần Dã đã chầm chậm nói tiếp: “Một ngày không gặp em giống như đã phải xa cách đến vài đời rồi vậy.”
Dung Yên:.....
Nếu một người đàn ông lớn lên cực kì hợp với gu của bạn, đứng ở trước mặt bạn nói mấy lời âu yếm với bạn thì bạn có nhịn được không?
Không biết người khác như thế nào, nhưng cô thì không nhịn nổi.
Cho nên đôi tay nhỏ vươn ra, nắm lấy tay ai kia trực tiếp kéo người vào phòng: “Không phải anh nói muốn tâm sự sao? Đi, chúng ta vào phòng tâm sự.”
Nói chuyện sâu thì không được, nhưng nói chuyện nông cạn thì không có vấn đề gì cả.
Tần Dã:....
Có đôi khi anh cảm thấy mình là gà…..Nhưng mà so với vợ thì hình như anh chỉ là hạt thóc thôi.
Bị cô kéo thẳng vào phòng, nhưng thứ duy nhất chiếm lĩnh tâm trí anh lại là cảm giác mềm ấm của đôi tay nhỏ như không xương kia khẽ nắm lấy tay mình.
Đầu óc trống rỗng, dưới chân bước đi cũng rất hư ảo.
Đi thẳng vào phòng, Dung Yên lập tức buông tay ra.
Độ ấm trong tay nháy mắt biến mất không còn gì, làm cho Tần Dã nguyên bản còn đang kích động tức khắc cảm thấy mất mát kèm buồn bã.
“Vợ….”
“Qua đây, nói xem vì sao anh đã quay về rồi? Lại còn về vào buổi sáng?” Dung Yên chỉ vào cái ghế dựa, ra hiệu cho Tần Dã ngồi xuống.
Tần Dã:...
Chỉ như vậy?
Hỏi mỗi vậy thôi à?
Anh còn tưởng rằng…..Lỗ tai không nhịn được hơi nóng lên.
Hóa ra là do anh nghĩ nhiều.
Dung Yên nhìn anh đứng ngốc ở một chỗ bất động, bèn dứt khoát ra tay, kéo anh lại rồi ấn người ngồi xuống ghế.
“Lần này về rồi đến hôm nào thì đi?”
Tần Dã ngẩng đầu nhìn bộ dáng chính đáng, thật sự chỉ muốn kéo anh về phòng nói chuyện của vợ……Không hề có ý gì khác, đành phải ngậm ngùi thu hồi lại mấy suy nghĩ đen tối không nên có của mình về.
“Lần này anh đi theo mấy tiền bối trong viện hoàn thành một hạng mục, được nghỉ ngơi hai ngày, cho nên hai ngày này anh đều sẽ ở nhà. Hơn nữa mặc dù hai ngày sau phải quay về đơn vị nhưng mà buổi tối có thể về nhà ngủ.”
Dung Yên nghe anh nói vậy, đôi mắt không khỏi lóe lên: “Anh còn có thể về nhà ngủ? Đi đi lại lại…..Không phải quá xa rồi sao?”
Tần Dã cũng không giấu giếm cô: “Đạp xe đạp chỉ mất có 40 phút thôi.” Đương nhiên đây là khi anh đạp với tốc độ nhanh nhất.
Đi về không mất đến hai tiếng đồng hồ, chút thời gian này anh sợ gì chứ?
Điều duy nhất khiến anh bận lòng chỉ có chuyện không thể nhìn thấy mặt vợ anh mỗi ngày mà thôi.
Cả chuyện mỗi đêm không thể ôm vợ ngủ nữa.
Nếu đến hai thứ này mà cũng không có được…..Anh liền cảm giác nhân sinh không còn ý nghĩa nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-242.html.]
Cũng may Dung Yên không biết suy nghĩ hiện tại ở trong đầu Tần Dã, nếu không chắc chắn cô sẽ trả về một câu: Đầu óc chỉ biết nghĩ đến yêu đương…..Dù là nam hay nữ cũng đều không được.
“Vợ ơi, cái này cho em.” Tần Dã từ trong túi móc ra mấy đồng tiền.
Dung Yên liếc qua nhìn một cái….Vừa đủ 40 đồng.
“Làm gì vậy? Hình như cũng chưa đến ngày lương của anh mà nhỉ?”
Tần Dã mới đi làm có bao lâu đâu? Cho dù đơn vị không tính theo một tháng tiền lương thì cũng không thể phát sớm như vậy được?
Tần Dã lập tức giải thích rõ: “Đây là tiền thưởng, còn tiền lương thì mùng 5 tháng sau mới phát.”
Dung Yên tính nói chút tiền này….anh cứ giữ là được.
Nhưng lời đến bên miệng rồi lại bị cô nuốt về, đổi câu khác.
“Được đó, xem anh có biểu hiện tốt như vậy, thưởng cho anh thứ này.”
Thu tiền vào túi xong liền thò người qua, đặt một nụ hôn nhẹ lên má của người đàn ông.
Tần Dã:....Hình như bị ngược kịch bản rồi thì phải?
Dung Yên cười tủm tỉm lui về hai bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người.
“Vừa nãy cũng không phải là khen thường cho công việc của anh, mà là khen tinh thần tự giác nộp lên tài sản, mặc dù đây là chuyện anh nên làm.”
Người đàn ông của mình muốn giao nộp tiền lương thì không thể từ chối được.
Tiền nhiều tiền ít không quan trọng, cái chính chính là thái độ của anh ấy.
Tần Dã gật đầu: “Tiền của anh đều là của vợ hết.”
Hiện tại anh kiếm tiền có hạn, nếu còn giữ lại cho chính mình tiêu thì thực sự đáng mặt đàn ông sao?
“Anh có tư tưởng giác ngộ rất tốt, tiếp tục phát huy. Được rồi, chúng ta mau ra ngoài thôi.”
Tần Dã:...
Chỉ nói thế thôi sao?
Không, không còn chuyện gì khác sao?
“Sao vậy, anh còn chuyện gì muốn nói với em à?”
Tần Dã quả thực có rất nhiều lời muốn nói, ví dụ như gần đây ở trong nhà có xảy ra chuyện gì không….
Dù sao bất kể là chuyện nhỏ như con kiến của vợ thì anh cũng đều muốn biết hết…..Nhưng ngàn vạn câu nói vào lúc này nhất thời lại không biết nói ra khỏi miệng kiểu gì.
Dung Yên nhìn anh không nói gì, cũng không có ý tứ muốn ra khỏi phòng, cả người ngồi dính chặt ở trên ghế không động, hơi nghiêng đầu khó hiểu.
Cuối cùng Dung Yên đành hỏi: “Đúng rồi, anh có nhìn thấy Tiểu Hắc ở trong sân không?”
Tần Dã gật đầu: “Có thấy.”
Một cục lông xù màu đen lớn như vậy nằm ở giữa sân, sao có thể không thấy được?
“Có con ch.ó này ở trong nhà cũng khá tốt…..Nhưng mà nó nhìn thấy anh sao không sủa?”
Chó nhìn thấy người lạ mà không sủa thì nuôi còn tác dụng gì chứ?
“Nhãi con đó chỉ là lười sủa thôi, hơn nữa anh nói chuyện với con sen của nó vui vẻ như vậy, nó khôn như thế….Chắc coi anh thành người một nhà rồi.”
Tần Dã:....
“À, nhãi con đó tên Tiểu Hắc, là Tần Chân mang qua đây tặng đấy, giờ chính là tình yêu nhỏ ở trong lòng mẹ vợ của anh rồi. Địa vị của nó ở trong cái nhà này còn cao hơn cả em.”
Tần Dã nghe được lời này của vợ mình, khóe miệng không nhịn được hơi cong lên.
“Được rồi, chúng ta đi vào phòng cũng lâu lắm rồi đấy, mau ra ngoài thôi.” Nếu không lại khiến người ngoài tưởng vợ chồng bọn họ củi khô bốc lửa thì chết.
Tần Dã đang muốn nói “được” thì bên ngoài đã vang lên tiếng gọi của mẹ Dung: “Tiểu Tần, mau ra ăn cơm thôi.”
Tần Dã sao nỡ để mẹ vợ chờ lâu, lúc này cũng không cần Dung Yên thúc giục đã nhanh chóng đứng dậy: “Vợ ơi, mẹ gọi tụi mình kìa, mau ra ngoài ăn cơm thôi.”
Thời tiết nóng bức lại để một mình mẹ vợ bận rộn nấu nướng trong bếp, còn anh thì không đi phụ giúp một tay….Trong lòng không khỏi cảm thấy có lỗi.
“Được, đi thôi!” Dung Yên cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Tần Dã theo sau chân cô.
Mẹ Dung đứng trong viện nhìn thấy hai người quần áo sạch sẽ, tóc tai gọn gàng đi ra, âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cũng may, nếu không phải tại đồ ăn đã nấu lâu rồi, còn nấu tiếp nữa sẽ cháy mất thì bà cũng không tính đi gọi hai người.
Không thấy lúc nãy bà gọi cơm cũng không dám đứng ở cửa phòng gọi mà chỉ đứng ở ngoài sân kêu vào hay sao?
“Mẹ.” Tần Dã không hiểu sao lại hơi đỏ mặt.
May là vừa nãy anh không làm chuyện gì không nên làm ở trong phòng cả, nếu không thời điểm anh đối mặt với mẹ vợ, thật sự không thể giữ cho chính mình bình tĩnh nổi.
Mẹ Dung tươi cười đầy mặt: “Cơm được rồi đó, mau đi ăn cơm đã.”
Tần Dã gật đầu: “Dạ.”
Sau đó thì đi theo bà vào nhà chính.
Đồ ăn đã được bày biện sẵn ở trên bàn.
Tần Mai đang ngồi phân chia chén đũa.
Thời điểm cô bé thấy anh chị mình tiến vào, lập tức kêu lên: “Anh cả, chị dâu.”
Dung Yên cùng Tần Dã đi qua ngồi xuống.
“Quả nhiên có con rể về nhà có khác, đồ ăn cũng khác hẳn ngày thường luôn, phong phú như vậy.” Dung Yên nhìn bàn đầy đồ ăn không nhịn được nói nhiều một câu.
Mẹ Dung lập tức trợn mắt với cô: “Ăn cơm cũng không lấp được cái miệng của con vào.”
“Hơn nữa, Tiểu Tần về nhà, mẹ nấu đồ ăn ngon cho nó thì làm sao hả? Nó đi làm ở đơn vị vất vả biết bao!”
Tần Dã lập tức nói: “Mẹ, con không vất vả chút nào, người vất vả là mẹ mới đúng……Trời nóng như vậy, một mình mẹ nấu cơm thật không dễ dàng.”
Trái tim mẹ Dung bị lời này của anh làm cho cảm động, vội nói: “Nấu chút cơm canh thì có gì mà vất vả chứ….Được rồi, mau ăn đi, mau ăn đi.”