Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 251
Cập nhật lúc: 2024-10-19 09:58:25
Lượt xem: 79
Dung Yên thấy vậy liền gật đầu: “Được, vậy trên đường về hai người nhớ cẩn thận một chút.”
Vợ chồng Dung Văn Minh cũng không chậm trễ thời gian nữa, nói: “Vậy con với Tiểu Tần nhớ nghỉ ngơi sớm một chút, ba mẹ về trước.”
Hai vợ chồng nói xong thì rời khỏi phòng bệnh.
Lúc này bụng của Dung Yên đã dễ chịu hơn nhiều, cô bèn nằm xuống giường.
“Tần Dã, anh cũng mau ngủ đi. Nằm ở bên cạnh em này.”
Tần Dã đâu dám nằm ở bên cạnh cô, giường cũng chỉ to có chừng đó, nhỡ may anh đẩy vợ ngã thì phải làm sao?
“Anh không ngủ được, em ngủ trước đi, anh ngồi ở đây một lúc là được.”
“Được.” Hiện tại Dung Yên không có sức lực đôi co với anh, vì thế không nhiều lời nữa, trực tiếp nhắm mắt lại nghỉ ngơi dưỡng sức.
Dù sao thì qua mấy tiếng nữa cô còn một trận đánh ác liệt đấy.
Nhưng mà Dung Yên ngủ cũng không ngon lắm, từng cơn đau đứt quãng ở trong bụng quấy nhiễu thần kinh của cô.
Như vậy thì sao ngủ được nữa.
Nhất là tầm rạng sáng 4 giờ, cơn đau bắt đầu trở lên dữ dội hơn.
Ngay cả nằm cũng là một loại chịu tội.
Chỉ có thể bảo Tần Dã đỡ cô dậy chậm rãi đi lại, phân tâm lực chú ý.
“Không ngờ sinh con lại đau như vậy…..”
Ngày trước nhìn thấy người ta đi đẻ đau đến mồ hôi đầy đầu, thật lòng mà nói, cô không có bao nhiêu cảm xúc hết.
Thậm chí trong lòng còn từng nghĩ là sinh con chắc cũng chỉ như bị c.h.é.m một đao lên người thôi nhỉ?
Nhưng hiện tại cô cảm thấy, trên đời này chẳng có vết thương nào sánh được bằng nỗi đau lúc sinh con cả.
“Về sau chúng ta không sinh nữa.” Tần Dã đau lòng an ủi một câu.
Anh vụng miệng, thật sự không biết phải nên nói cái gì.
Đứa nhỏ này đã ở trong bụng lâu như vậy rồi, bây giờ cũng không thể nói thẳng là đừng sinh nữa nhỉ?
Hơn nữa, anh cũng không biết làm sao để chuyển dời cơn đau này lên người mình.
Dung Yên:....
Cô thiếu chút nữa thì trợn trắng mắt, về sau? Căn bản là không có về sau nữa.
Đến 5 giờ sáng, Dung Yên bảo Tần Dã đi gọi bác sĩ: “Tần Dã, anh mau đi gọi bác sĩ đi, em cảm thấy muốn sinh rồi.”
Tần Dã lập tức hoảng loạn chạy đi tìm bác sĩ.
Một lát sau, bác sĩ Điền đi qua đây, chờ bà ấy kiểm tra xong thì biết ngay là nước ối vỡ.
“Vào phòng sinh đi.”
Có hộ sĩ lập tức đi qua đẩy giường bệnh.
Tần Dã nhìn vẻ mặt đau đớn của vợ, rất đau lòng.
Anh nắm chặt lấy tay vợ mình không bỏ.
“Yên Yên, anh ở đây…..”
Bác sĩ Điền nhìn thấy anh cũng muốn đi theo vào phòng sinh thì có hơi kinh ngạc, phải biết rằng nam nhân đều ngại đi vào phòng sinh với vợ, sợ dính đen đủi.
Cho nên bình thường bọn họ đều chờ ở ngoài.
Thậm chí còn có người sau khi vợ mình sinh xong còn không đến gần sản phụ một bước nào, tận đến lúc sản phụ hết ở cữ thì thôi.
Người đàn ông tràn ngập lo lắng đứng trước mắt bà này đúng là khác biệt.
Nhưng mà nếu người ta đã muốn vào trong cùng thì bà cũng không tiện ngăn cản.
Tốc độ sinh của Dung Yên cũng khá nhanh, đúng 6 giờ sáng, nhóc con đầu tiên ra đời, 5 phút sau, đứa thứ hai cũng chui ra.
Hai đứa nhỏ đều không nặng lắm, một đứa bốn cân hai lạng, một đứa ba cân bảy lạng.
Tần Dã đến con cũng không thèm xem, toàn bộ tâm trí cùng ánh mắt của anh đều dính lên người vợ mình.
“Vợ ơi, em sao rồi?”
“....Vẫn ổn, anh đi xem con của chúng ta đi.” Thanh âm của Dung Yên có chút suy yếu, nhưng tinh thần vẫn khá tốt.
Tần Dã muốn quan tâm vợ hơn, nhưng vợ đã nói vậy rồi, nếu anh không đi xem thì nhất định sẽ chọc cho cô không vui.
Vì thế đành gật đầu.
Chờ lúc anh đi qua, các hộ sĩ đã tắm rửa sạch sẽ cho hai đứa trẻ xong, sau đó dùng khăn bọc lại.
“Chúc mừng anh, đây là đứa lớn, nặng bốn cân hai lạng, còn đây là đứa nhỏ, nặng ba cân bảy lạng, cả hai nhóc con đều rất khỏe mạnh.”
Vừa nãy Tần Dã chưa đi nhìn con, cho nên trong lòng không có bao nhiêu cảm xúc, dù sao tất cả lực chú ý của anh đều đổ dồn lên vợ mình.
Nhưng bây giờ nhìn thấy hai đứa nhỏ, trái tim của anh lập tức trở nên mềm nhũn.
Đó là con của anh và vợ mình.
Nho nhỏ mềm mại, khiến người ta muốn thương yêu.
Chỉ là hai đứa nhỏ này khóc rất nhiều, giống như tiếng của mèo con vậy.
“Đây là con gái của tôi sao?” Anh chỉ vào đứa trẻ thứ hai.
Hộ sĩ cười gật đầu: “Đúng vậy, đứa nhỏ là con gái.”
Mặc dù trẻ mới sinh ra đều nhăn nheo, nhưng dựa vào nhan sắc đỉnh cấp của hai vợ chồng này, về sau hai đứa trẻ lớn lên nhất định sẽ cực kì đẹp.
Tần Dã đưa tay ôm lấy con gái nhỏ của mình…..Nhóc con nhắm tịt hai mắt, khóc oe oe.
Anh cũng đưa một tay khác ôm lấy đứa con trai lớn, mỗi bên tay ôm một đứa.
Về phần người mới làm cha không biết cách ôm con……Thật ra anh luôn biết rất rõ, dù sao thì Tần Dư với Tần Mai đều do anh nuôi lớn.
“Vợ ơi em xem này, đây là con của chúng ta”
Dung Yên nhìn thấy hai tiểu bảo bối thì cười nói một câu: “Xấu quá.”
Tiếng khóc của hai đứa nhóc càng vang dội, dường như đang kháng nghị chuyện mẹ ruột của chúng nó chê chúng nó xấu vậy.
Tần Dã: “Không xấu, lớn lên đều sẽ đẹp”
Trên đời này không có em bé nào đẹp mắt bằng con gái nhỏ của anh cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-251.html.]
Vòng tay ôm hai đứa trẻ của anh mang theo tình thương cha tràn trề lại ấm áp.
Bên ngoài mẹ Dung đang đứng chờ, bà đã đến đây từ rất sớm.
Dung Yên vừa vào phòng sinh không bao lâu thì bà đã đến rồi.
Bốn giờ sáng bà đã rời giường chuẩn bị cơm sáng, sau đó bảo bạn già ở nhà đợi, chờ hai đứa nhóc ở nhà ăn cơm xong đi học thì mới đến bệnh viện sau.
Còn bà thì cầm theo bình giữ nhiệt đựng bữa sáng vội vã đến bệnh viện.
Chỉ là không ngờ vẫn đến chậm một bước.
Con gái đã đi vào phòng sinh rồi.
Khoảnh khắc nghe thấy hai tiếng khóc nỉ non không to lắm của trẻ con từ bên trong vang lên, mẹ Dung vô cùng vui sướng…..Cuối cùng cũng sinh xong rồi.
Bà lại đợi một lúc lâu thì cửa phòng sinh mới bị đẩy ra.
Hộ sĩ ôm hai đứa trẻ đi ra ngoài.
Mẹ Dung nhìn thấy người thì vội vàng tiến lên.
“Chúc mừng nhé, mẹ tròn con vuông, đây là đứa lớn, con trai, còn đây là đứa nhỏ, con gái.”
Mẹ Dung nghe thấy là long phượng thai, lập tức cười không khép miệng được, thật tốt quá.
Một lần là có đủ cả trai lẫn gái luôn.
“Hai đứa trẻ khóc ghê quá, có phải là đói rồi không?” Mẹ Dung cũng chỉ mới từng sinh một đứa con.
Mà trước kia sinh nở cũng không vất vả như bây giờ.
Ký ức đã quá xa xăm làm bà suýt nữa có ảo giác rằng đã gần quên mọi chuyện.
“Chút nữa chúng tôi sẽ cho hai đứa nhỏ uống ít nước, khóc một lúc sẽ ổn ngay.”
Hộ sĩ nói như vậy, mẹ Dung lập tức tỏ vẻ nhớ kĩ.
“Ôm hai đứa trẻ về phòng bệnh đã.”
“Được.” Còn con gái bà…..Vừa nãy hộ sĩ nói mẹ tròn con vuông, vậy chứng tỏ con bé không có việc gì.
Bà vừa nghĩ như vậy xong thì giường bệnh của Dung Yên cũng được đẩy ra.
Mẹ Dung thấy vậy, vội tiến lên hỏi: “Yên Yên, con thấy sao rồi?”
“Mẹ, con không sao.” Dung Yên cười nói.
Cô vừa mới sinh con xong, nhưng một chút cảm giác chật vật cũng không có, mặt mày tái nhợt ngược lại mang theo một loại vẻ đẹp rách nát.
“Về phòng bệnh trước đã, mẹ có hầm canh cho con đấy, chút nữa thì uống.”
Con gái mới sinh xong, bà cũng không dám cho cô ăn đồ quá bổ.
Cũng may thời điểm đến đây bà đoán được chắc con gái sắp sinh rồi, cho nên không mang theo quá nhiều đồ.
Dung Yên với hai đứa trẻ đều được đẩy về phòng bệnh.
Sau đó mẹ Dung đút cho hai đứa cháu một ít nước uống.
Bây giờ Dung Yên còn chưa có sữa, cho nên mẹ Dung đi hỏi hộ sĩ xem có thể cho em bé uống ít sữa bột không, bọn họ nói có, thế là bà liền đi chuẩn bị sữa bột.
Giữa trưa ông Tần cũng đi qua đây.
Thời điểm ông Tần tới, Dung Yên còn đang ngủ.
Biết sao được, đêm qua cô không ngủ được, sáng nay sinh con còn rất tốn sức.
Về phòng xong thì không nhịn nổi nữa, dù sao hai nhóc con đã có người trông, cô bèn đi ngủ một giấc.
Mẹ Dung nhìn thấy lão gia tử qua đây liền tính đi gọi con gái dậy.
Nhưng mà lại bị lão gia tử ngăn lại.
“Bà thông gia, không cần gọi Yên Yên dậy đâu.”
Mẹ Dung thấy vậy thì chỉ sang hai đứa trẻ: “Đây là đứa lớn, con trai, còn đây là đứa nhỏ, con gái.”
Ông Tần lập tức thấy vui vẻ.
Đôi mắt dán chặt vào hai đứa chắt nội, càng nhìn càng thấy thích.
Em bé ăn no xong thì ngủ, buổi sáng được mẹ Dung đút sữa bột cho xong thì nhắm tịt mắt ngủ ngon như mẹ của chúng.
Nhưng mà Dung Yên ngủ không lâu lắm, thanh âm nói chuyện làm cho cô tỉnh lại.
“Vất vả cho cháu rồi! Hai đứa trẻ đáng yêu lắm.” Trên mặt ông Tần tràn ngập tươi cười, có thể thấy rõ tâm tình của ông bây giờ vui vẻ đến mức nào.
Bây giờ Dung Yên đã làm mẹ, cho dù nhóc con lớn lên có xấu đến mức nào thì đạo đức làm mẹ của cô vẫn phải có.
Cho nên gật đầu đồng tình với lão gia tử.
“Ông nội, ông đặt tên cho hai đứa nhỏ nhé.”
Ông Tần đã sớm nghĩ kĩ rồi, liền nói: “Yên Yên, chuyện đặt tên cho hai đứa trẻ, để ông lấy tên cho chắt nữ, còn chắt nam thì cho cha con đặt tên, phải rồi, để chắt nam mang họ Dung nhé, con thấy sao?”
Ông vừa nói xong, người trong phòng bệnh đều cảm thấy bất ngờ.
Dung Văn Minh không ngờ lão gia tử lại có suy nghĩ như vậy.
“Chuyện này, chuyện này không cần đâu……Cứ để hai đứa nó họ Tần cũng được….”
Chỉ cần là con của con gái ông sinh ra thì mang họ gì cũng đều không quan trọng.
Hơn nữa, nhà ông cũng không có ngôi vị hoàng đế cần kế thừa, không nhất thiết phải để đứa trẻ mang họ Dung.
Việc này không chỉ có ông mà ngay cả bạn già cũng không nghĩ tới.
Mẹ Dung gật đầu, bà đồng ý với lời của chồng mình.
“Không cần đâu….”
Nhưng lão gia tử đã nghĩ rất kỹ rồi: “Cứ để họ Dung đi, chuyện này tôi đã thương lượng qua với Tần Dã rồi, thằng bé cũng đồng ý.”
Thực ra chuyện này là trong một lúc nào đó, ông đột nhiên lại nghĩ đến.
Không phải là ông không yêu hai đứa chắt nội, mà là ông suy xét đến việc Dung gia chỉ có một đứa con là Dung Yên.
Nếu để một đứa chắt nội mang họ Dung, vậy thì chắc là hai vợ chồng Dung Văn Minh sẽ rất vui vẻ.
Mấy năm nay, hai ông bà chăm sóc cặp song sinh Tần Dư và Tần Mai thế nào, ông đều thấy hết.
Cho nên ông cảm thấy để đứa lớn mang họ Dung là tốt nhất.