Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 26
Cập nhật lúc: 2024-09-16 18:12:28
Lượt xem: 261
Lời lẽ khó nghe gì bà ta cũng mắng một đống, đáng tiếc Dung Yên đã đi xa từ lâu rồi.
Bà Vương mắng một lúc lâu, mắng đến nỗi nước miếng cũng cạn luôn rồi, đáng tiếc không có người nghe.
Con đường này vốn ít người đi lại, hơn nữa bây giờ là mùa đông lạnh giá, mọi người đều thích ở trong nhà, không có ai đến phối hợp với bà Vương.
Bà Vương không còn cách nào khác đành phải hùng hổ đứng dậy.
Trên người bà ta toàn là bụi bẩn, điều này khiến bà ta càng tức giận hơn.
“Không được, không thể để cho con tiện nhân này sống tốt được.” Nếu cô ta không muốn cho mượn cái xe đạp kia, vậy thì bà ta tự mình đi lấy.
Nhưng mà, mới đi được hai bước, bà Vương đã dừng lại.
Cái căn nhà rách nát kia, không chỉ có Tần Dã, mà còn có thằng nhóc khốn kiếp xấu xa Tần Dư sống ở đó nữa! Thật đúng là độc ác thì cả nhà đều độc ác mà.
Một mình bà ta không thể đối phó được với thằng nhóc khốn kiếp xấu xa kia, phải về nhà gọi thêm vài người đi chung.
Đi khập khiễng bằng đôi chân già nua đau nhức do té ngã, bà ta loạng choạng đi về nhà tìm thêm vài người.....
Lúc này, Dung Yên đã đi đến ký túc xá thanh niên trí thức rồi.
Tình cờ có người ra ngoài nhìn thấy cô, nhất thời có chút ngạc nhiên.
“Dung, Dung Yên... Sao cô lại đến đây...”
Khó trách anh ta lại kinh ngạc như vậy, thật sự là những chuyện xảy ra trên người Dung Yên hai ngày nay quá nhiều rồi.
Cách cô xử lý mọi việc trong hai ngày nay, thật sự đã lật đổ hoàn toàn nhận thức của họ.
Dung Yên nhìn anh ta, ký ức của nguyên chủ lập tức cho cô biết anh ta là ai.
Hơi nhướng mày, “Anh nói như vậy, lẽ nào tôi không thể đến đây sao?”
Người đàn ông này tên là Vương Quảng Bình, anh ta lập tức nói:“Không, tôi không có ý đó...”
“Tôi cũng không có ý gì khác, được rồi, anh cứ đi bận việc đi! Tôi về ký túc xá xem thử.” Dung Yên vẫy tay với anh ta, sau đó đi về phía ký túc xá nữ.
Sau khi Vương Quảng Bình thấy cô vào trong, liền nhanh chóng trở về phòng.
Anh ta vội vàng nói với những người đang nằm trong hố: “Dung Yên đã trở lại…”
Những người khác nghe thấy, giật mình đến nỗi lập tức ngồi dậy, tất cả bọn họ đều nhìn về phía Vương Quảng Bình.
Có người không nhịn được mà hỏi:“Cô ta đến đây làm gì?”
“Cô ta đến căn phòng kia rồi, tôi cũng không biết cô ta đến đây làm gì.” Từ Khả và Diệp Duật cũng không lấy được lợi từ chỗ Dung Yên, anh ta cũng không dám hỏi nhiều.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không hỏi thêm câu nào, cũng không đứng dậy ra ngoài xem.
Không cần thiết phải gây chuyện! Dù sao náo nhiệt này cũng không thú vị đến như thế.
Ký túc xá nữ bên này, cộng thêm cả Dung Yên, ban đầu vốn có năm người ở.
Lúc này Từ Khả không ở đây, còn có ba người vừa lúc đang ở bên trong.
Lúc Dung Yên đẩy cửa bước vào trong, Cố Lan liền nhìn thấy.
Cô ta lập tức tức giận: “Cô đến đây làm gì?”
Dung Yên nhìn cô ta với ánh mắt vô cùng thờ ơ.
“Sao vậy, tôi đến đây còn phải báo cáo với cô nữa à?”
“Cô...” Cố Lan rất tức giận, mối thù ngày hôm qua Dung Yên tính kế cô ta, đánh cô ta vẫn chưa xong đâu.
Ngưu Du Liên ở cách đó không xa vội vàng kéo cô ta lại.
“Cố Lan, cô đừng nói nữa, Dung Yên về đây không phải là chuyện rất bình thường hay sao? Dù sao đi nữa, nơi này cũng tương đương với nhà mẹ đẻ của cô ấy đó, cô bớt nói một câu đi!"
Trong ký túc xá thanh niên trí thức cũng chỉ có mấy người, mọi người cũng ở chung với nhau thời gian khá dài rồi, không thể dừng lại sao?
Cố Lan nghe thấy lời nói của Ngưu Du Liên, không nhịn được cười lạnh một tiếng,“Nhà mẹ đẻ sao? Vậy thì tôi không xứng...”
Dung Yên gật đầu tán thành,“Cô nói đúng đó, cô đúng thật là không xứng.”
Lời này khiến Cố Lan tức giận đến phát điên.
“Cô……"
Ngay khi cô ta định mở miệng chửi ầm lên, Ngưu Du Liên giữ cô ta lại một lần nữa,“Cố Lan, đừng cãi nhau nữa.”
Cố Lan lập tức chuyển đầu mâu về phía Dung Yên, “Cô nghe xem cô ta nói cái gì đi?”
Dung Yên hừ một tiếng,“Không phải chính cô nói mình không xứng sao? Tôi chỉ là tán đồng với lời nói của cô mà thôi, hơn nữa, cô mà cũng xứng làm người nhà mẹ đẻ của tôi sao? Nếu có một người thân tâm địa xấu xa như cô, vậy thì ngày nào tôi cũng sẽ gặp ác mộng mất.”
“Dung Yên, người hãm hại tôi chính là cô, người có tâm địa xấu xa cũng là cô.” Cố Lan tức muốn hộc máu.
Dung Yên cười lạnh,“Giọng của cô càng lớn, vậy thì càng chứng tỏ cô đang chột dạ, cô đã làm chuyện gì rồi mà bản thân cô không biết à? Nếu như cô cho rằng tôi hãm hại cô ... được thôi! Vậy thì đi tìm cảnh sát đi! Cô không hài lòng kệ cô, tôi còn không hài lòng chuyện cô sống tốt ở đây, không chịu bất cứ trừng phạt nào nữa kìa.”
“Cô...” Cố Lan vừa nghe thấy ba chữ đồn cảnh sát, toàn bộ lời nói của cô ta dường như đều bị nghẹn lại trong cổ họng, cô ta không thể thốt ra những lời còn lại nữa.
Nghẹn đến mức mặt mũi cô ta đỏ bừng.
Cục Công an— Đó là nơi cô ta dám đến sao?
Ánh mắt Dung Yên lạnh nhạt: “Tôi hoàn toàn là vì nể mặt đại đội trưởng, cho nên mới tha cho cô một lần, cô cũng đừng nhảy lung tung ở trước mặt tôi! Người nhà cô có thể nhẫn nhịn cô rất nhiều lần, còn tôi thì không nhẫn nhịn cô lần thứ hai đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-26.html.]
Tâm trạng của Ngưu Du Liên vô cùng phức tạp, nhìn vẻ mặt kia của Cố Lan, còn có chuyện gì mà không hiểu nữa chứ?
Điều đó có nghĩa là Cố Lan không vô tội.
Tối hôm qua, Cố Lan la hét cả một buổi tối nói mình bị Dung Yên hãm hại. Lúc này người ta vừa mới nói đến chuyện đến đồn cảnh sát, cô ta ngay cả đánh rắm cũng không dám.
Thật sự không thể nhìn ra được cô ta lại là người ác độc như vậy.
Trong lòng lập tức đề phòng Cố Lan, ai biết người lần sau cô ta muốn hãm hại có phải là mình không chứ?
Không muốn bầu không khí quá căng thẳng, Ngưu Du Liên nhanh chóng đổi chủ đề: “Dung Yên, tôi nghe nói... Tần Dã bị gãy chân, có nghiêm trọng không?”
“Đó là quả báo của anh ta…” Cố Lan đang tức giận, cô ta không thể nuốt xuống cục tức này nên bất thình lình nói ra một câu như vậy.
Khuôn mặt xinh đẹp của Dung Yên trở nên lạnh lùng, ánh mắt sắc bén: “Vậy tôi sẽ cho cô biết quả báo của cô là gì.”
Cô sải bước về phía Cố Lan.
Bởi vì khí tức xung quanh người Dung Yên quá mức đáng sợ, Cố Lan bị dọa sợ rồi, cô ta không nhịn được co rúm người lại:“Cô, cô muốn làm... Làm gì?”
Dung Yên trực tiếp dùng một tay nắm lấy tóc Cố Lan, kéo cô ta ra ngoài.
Điều này khiến Cố Lan sợ đến mức hét toáng lên:“Buông tôi ra...A, cứu tôi với...”
Ngưu Du Liên: ...
Cái miệng hại cái thân, ngay cả thần linh cũng không thể cứu nỗi cô đâu.
“Dung Yên...”
Cô ấy vừa mới mở miệng, Dung Yên đã nhìn cô ấy bằng ánh mắt lạnh lùng và nghiêm khắc: “Hôm nay, không ai được phép mở miệng, vốn dĩ tôi nể mặt đại đội trưởng cho nên mới tha cho cô ta, nhưng rõ ràng, có một số người không biết rằng làm sai thì thì sửa đổi, càng ngày càng nghiêm trọng hơn, nếu đã như vậy, cứ để cho cảnh sát phán xử cô ta đi!"
Sau khi nói những lời này, Dung Yên kéo Cố Lan, người đang không ngừng thét chói tai, muốn vùng vẫy thoát ra, đi ra ngoài.
Bởi vì bị Dung Yên kéo chặt tóc, Cố Lan đau đến nỗi không thể nào dùng sức được, cũng không dám giãy giụa, quá con mẹ nó đau đớn, cảm giác giống như da đầu sắp bị kéo xuống luôn vậy.
“...Buông tôi ra...Cứu tôi...”
Con tiện nhân này điên rồi.
Ngưu Du Liên và mấy người nữ thanh niên trí thức khác đều xem đến nỗi c.h.ế.t lặng, bọn họ vô cùng lúng túng và không biết phải làm gì.
Ký túc xá nam bên kia cũng nghe thấy tiếng hét thảm thiết này, bọn họ còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, năm người cùng lúc xông ra ngoài.
Khi bọn họ nhìn thấy Dung Yên kéo tóc Cố Lan đi ra ngoài ... Tất cả bọn họ đều trợn mắt há hốc mồm.
Đây, đây là tình hình gì vậy.
Tình hình này thật sự có chút chấn động, đặc biệt là vẻ mặt đó của Dung Yên…… Nhìn có chút dọa người, họ không dám tiến lên, cũng không dám hỏi nhiều.
Điều quan trọng là Ngưu Du Liên và Hoàng Mẫn cũng không ngăn cản, họ cũng không dám tùy tiện can thiệp.
Cố Lan không có cách nào, cô ta nhìn thấy Dung Yên đến thật, thì thật sự sợ hãi.
Đúng lúc cô ta nhìn thấy đám mấy người đàn ông Vương Quảng Bình ra tới, vì thế nên gọi lớn về phía bọn họ, hy vọng bọn họ có thể ngăn cản giúp cô ta, không cho Dung Yên xen vào.
“Vương Quảng Bình, Dung Yên điên rồi, anh mau cứu tôi……”
Vương Quảng Bình bị gọi đến tên thì sửng sốt một chút, lúc này, anh ta tự trách mình không có chuyện gì lại đứng lại phía trước như vậy làm gì?
Nhưng anh ta không thể không bất chấp nói một câu, “Dung Yên, chuyện gì thế này…… Có chuyện gì từ từ nói……”
Dung Yên không để ý tới cô ta, trực tiếp kéo người đi.
Cố Lan thật sự phát điên, đầu tiên cô ta còn tức giận chửi bới, nhưng sau đó, cô ta chỉ có thể xin tha.
“Dung Yên, tôi sai rồi…… Tôi xin lỗi cô…… Tôi xin lỗi cô……” Ô ô, đây đúng là một kẻ điên.
Ai bất đồng ý kiến đều bị đưa đến Cục Công An.
Dung Yên cười lạnh.
Bây giờ nhận sai sao? Ồ, muộn rồi.
Cô không quan tâm tới người phụ nữ này, mặc cô ta khóc lóc kêu la.
Thật sự là tiếng khóc lóc la hét của Cố Lan rất lớn, cũng rất chói tai. Thu hút những người dân rảnh rỗi từ trong nhà chạy ra.
Khi bọn họ nhìn thấy vợ của Tần Dã đang lôi kéo Cố thanh niên trí thức thì nhất thời trợn tròn mắt.
Ông Thiết, tình hình này là thế nào vậy?
Tiếng động này rất lớn, đại đội trưởng cũng bị kinh động chạy tới, lúc ông ấy vội vàng chạy tới, đúng lúc Dung Yên đã kéo người tới dưới tán cây hòe lớn trong thôn.
Hơn nữa đã có rất nhiều người tụ tập ở đây.
Ông ấy hết sức kinh ngạc, cũng hết sức đau đầu, vội vàng đẩy mọi người ra, “Vợ Tần Dã, cô đang làm gì đấy? Không phải hôm qua đã xử lý xong chuyện của Cố thanh niên trí thức rồi sao?”
Cố Lan nhìn thấy đại đội trưởng, như nhìn thấy được vị cứu tinh, “Đại đội trưởng, cứu tôi…… Cô ta điên rồi……”
Đại đội trưởng:……
Cô cái đồ yêu tinh gây chuyện, cô câm miệng đi! Sao không chịu yên ổn vậy?