Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-09-06 22:28:33
Lượt xem: 357

Nếu đặt ở tình huống bình thường, đối với con lợn rừng này anh sẽ không chút sợ hãi, có lẽ là còn vui vẻ, bởi vì điều này đại biểu cho việc có thịt ăn.

Có thể là do m.á.u tươi trên đùi Tần Dã kích thích tới lợn rừng.

Con lợn rừng kia trực tiếp lao tới Tần Dã……

Một người một heo chiến đấu được vài hiệp, bởi vì chân cẳng Tần Dã không tiện, vết thương cũng ngày càng nghiêm trọng hơn.

Cuối cùng Tần Dã bị lợn rừng húc một cái, rồi rơi xuống một cái hố bị bao trùm bởi bụi gai và cỏ dại.

Tuy nhiên anh cũng không để cho con lợn rừng này sống sót……Ở khoảng khắc trước khi cú va chạm xảy ra, con d.a.o trong tay anh đã đ.â.m về phía con lợn rừng và đã g.i.ế.c được con lợn ấy……

Lúc Dung Yên tới, trời đã tối đen, ngọn núi này rất lớn, cô cũng không thể xác định chính xác Tần Dã đang ở đâu, chỉ có thể tìm dọc theo đường núi, vừa tìm vừa gọi tên của anh suốt quãng đường.

Cuối cùng cô ngửi thấy một mùi m.á.u tanh rất nồng.

Lập tức chạy tới hướng của mùi m.á.u kia với đôi mắt ngấn lệ……Khi nhìn thấy xác c.h.ế.t của lợn rừng, cô sững người trong chốc lát.

Sau đó cô lại nhìn thấy con d.a.o chẻ củi trên cổ của con lợn rừng đã chết.

Nếu như cô nhớ không lầm thì cây d.a.o này là của Tần Dã.

Một người ở tình huống như thế nào thì sẽ ném đi công cụ kiếm cơm của mình? Nhất định là đã gặp một tình huống cực kì nguy hiểm.

Cô nói thầm một tiếng không tốt, vội vàng tìm kiếm khắp nơi, "Tần Dã, Tần Dã……Anh ở chỗ nào?"

Sau khi hét to vài tiếng cũng không thấy có phản hồi gì, nhưng mà cô lại thấy được dấu vết chiến đấu ở nơi này, sau đó……Cô tìm được một cái hố, dường như cái hố này đã được đào bởi người thợ săn trước đó.

Đi gần đến miệng hố, cô dùng cây đuốc rọi xuống, "Tần Dã, anh có ở bên dưới không?"

Vốn dĩ Tần Dã đang hôn mê, trong lúc mơ mơ màng màng anh nghe thấy có người gọi tên của mình, hơn nữa giọng nói còn rất êm tai.

Giọng nói này đánh thức anh từ trong cơn hôn mê.

Anh nỗ lực mở to hai mắt, liền nhìn thấy miệng hổ phía trên có ánh lửa, vì thế suy yếu lên tiếng: "Tôi ở……"

Nhưng bây giờ anh không chỉ có cái chân bị gãy, xương sườn trên người cũng giống như bị gãy mấy cái, cho nên không thể nhúc nhích.

Tuy rằng giọng nói anh rất nhỏ, nhưng mà Dung Yên vẫn có thể nghe thấy, cô chiếu ánh lửa vào bên trong, đáy hố tối tăm đúng là không dễ phân biệt, nhưng mà nghe được giọng điệu của anh đã biết được tình huống của anh rất không ổn.

"Anh chờ một chút, em sẽ cứu anh lên liền……"

Tần Dã nghĩ rằng chủ nhân giọng nói là của người trong thôn đi tới cứu anh.

Đáng tiếc là ánh lửa phía trên đã biến mất.

Chỉ chốc lát sau, ánh lửa lại lần nữa xuất hiện.

Lúc Dung Yên men theo sợi dây thừng bò xuống, Tần Dã sợ ngây người, "Em lấy đâu ra dây thừng?"

Dung Yên không nghĩ tới tình huống của anh đã như vậy mà còn chú ý đến điều này.

Cô đương nhiên sẽ không nói dây thừng này được lấy ra từ trong trung tâm thương mại ở không gian của cô.

"Không cần để ý chi tiết này, trước tiên em xem tình huống của anh như thế nào rồi lại nói tiếp."

Cô duỗi tay sờ soạng ở trên người anh……Phán đoán tình trạng thương thế của anh.

Trong bóng tối, mặt Tần Dã lập tức đỏ bừng, nhiệt độ cũng rất nóng, "......Em đây là…đang làm cái gì?"

Tuy rằng bọn họ cũng coi như là vợ chồng mới cưới, nhưng mà cũng chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy.

"Chân của anh bị thương, có phải còn trúng độc đúng không? Hình như xương sườn cũng giống như bị gãy hai cái?"

Đây là một câu hỏi nghiêm túc, làm Tần Dã không khỏi xấu hổ, hiển nhiên là lúc nãy anh đã nghĩ sai rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-5.html.]

"......Bị rắn độc cắn, xương sườn hình như cũng bị gãy, em vẫn nên leo lên gọi người trong thôn tới đi……"

 

“Để em kéo anh lên đã, lúc em buộc dây vào người anh, nếu có thấy đau thì anh kêu lên nhé.”

Dung Yên cảm thấy anh cũng thật thảm, nếu không phải cô kịp thời tìm được, phỏng chừng không đến hai giờ, anh cũng đã ‘lạnh ngắt’ rồi.

Tần Dã:....

Còn chưa kịp nói gì, cô gái đã bắt đầu hành động.

Được rồi, bây giờ anh thật sự muốn kêu lên chút, thật cmn đau quá.

Dung Yên cột chắc người đàn ông lại xong nói: “Em leo lên trước, sau đó sẽ kéo anh lên.”

Nói xong, cô liền nương theo sợi dây thừng cẩn thận trèo lên trên.

Nhìn động tác lưu loát này của cô, Tần Dã ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm.

Cô lợi hại như vậy?

Sau khi Dung Yên bò lên bên trên xong, thì lợi dụng nguyên lý đòn bẩy, dùng đại thụ chống đỡ, chậm rãi kéo người đi lên.

m thầm nhét lại bao tay về trong không gian, sau đó cô mới chạy chậm tới cởi bỏ dây thừng trên người Tần Dã: ”Anh sao rồi?”

“Anh không sao.” Tần Dã cắn răng nói.

Cũng không thể ném mặt mũi nói với con gái nhà người ta rằng cả người anh đang đau c.h.ế.t đi được nhỉ?

Với cả, trên đùi anh bây giờ đã tê dại không còn cảm giác gì, hiển nhiên chất độc đã bắt đầu phát tác.

“Em đi xuống núi tìm người đi. Có đầu lợn rừng kia, chắc sẽ có người nguyện ý lên đây.”

Dung Yên nói thẳng: ”Mùi m.á.u tươi ở nơi này nồng như vậy, anh cho rằng anh ngồi ở đây sẽ an toàn sao? Chờ em đưa người lên, có khi anh bị dã thú ăn thịt đến xương cũng không còn rồi.”

10 điểm thẳng thắn, vạn điểm sát thương!

Dung Yên cũng không muốn để anh c.h.ế.t sớm ở đây, bèn quyết đoán nói:”Để em cõng anh xuống núi.”

Tần Dã lập tức trừng hai mắt, nhìn thân hình nhỏ nhắn của cô, không tin cô lại dám tự tin nói sẽ cõng mình.

“Anh chờ ở đây một lát, em đi lấy con d.a.o kia của anh về, còn lợn rừng đi thôi đi, đành bỏ vậy”. Bỏ vào không gian, hì hì.

Không đợi Tần Dã kịp nói gì, Dung Yên đã lắc lư chạy đi lấy d.a.o về, còn thuận tiện thu lợn rừng vào trong không gian.

Làm xong thì lắc lư quay trở lại.

“Đến đây, mau trèo lên, em cõng anh xuống núi trước.”

Tốt nhất em vẫn nên đi gọi người lên đây thì hơn.

Nhưng Dung Yên cũng không cho anh cơ hội cự tuyệt, anh còn không kịp nói đã bị cô lôi kéo cõng lên lưng.

Trong lúc nhất thời Tần Dã bỗng nhiên không biết nên nói gì, trong lòng ngũ vị tạp trần, vô số cảm xúc xa lạ bao vây lấy cả người của anh…..

Đường xuống núi vốn không dễ tìm, hơn nữa bây giờ trời lại còn tối.

Cũng may trước kia năm nào Dung Yên cũng bỏ thời gian ra đi chơi dã ngoại sinh tồn, cho nên bản năng tìm sống vẫn tương đối mạnh.

Chỉ là trên người có hơi mỏi….

“....Em vẫn nên thả anh xuống đi….” Tần Dật không muốn cô mệt mỏi như vậy, anh biết cho dù anh có gầy như thế nào đi chăng nữa thì thể trọng vẫn là của một người đàn ông trưởng thành, vẫn rất nặng.

“Đừng động, em có thể.” Dung Yên thở gấp, cũng tại thân thể này quá yếu đuối, nếu đổi bằng thân thể trước kia của cô, cõng cái túi nặng trăm cân rồi chạy 50km cũng không thành vấn đề.

 

Loading...