Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 56
Cập nhật lúc: 2024-09-17 18:52:45
Lượt xem: 166
Tần Dã có chút xấu hổ, sắc mặt bắt đầu có chút đỏ ửng lên.
Nhưng mà, anh vẫn gật đầu, “...Nghĩ như vậy...cũng được.”
Dù sao thì anh ta cũng cưới con gái nhà người ta, không thể không bày tỏ chút tấm lòng được.
Thật ra, điều Tần Dã để ý nhất là... Bọn họ có thể không thừa nhận anh.
Cho nên, anh vẫn tiếc nuối chuyện mình không đi được, nếu không thì, anh nhất định sẽ tìm cách để bọn họ thừa nhận anh.
“... Chuyện này tính sau đi.” Dung Yên còn phải xem thử tính cách của cha mẹ nguyên chủ, hơn nữa, thời buổi này đưa vàng cũng không dễ dùng, tốt nhất vẫn nên đưa tiền và lương thực.
Cô phát hiện ký ức của nguyên chủ mấy ngày nay đang dần dần phai nhạt, ngay cả nội dung của cuốn sách này cũng đang dần biến mất, cô không còn nhớ được cốt truyện và hướng đi của cốt truyện nữa.
Cô vốn chỉ tùy ý lật sách xem chút thôi, cho nên cũng nhớ không nhiều.
Nhưng mà, cô không quan tâm đến mấy chuyện này, dù sao bây giờ cô cảm thấy mình không phải là một quyển sách, cô là một người sống có suy nghĩ của riêng mình... Cuộc sống của cô không thể bị chi phối nữa.
“Em sẽ thu dọn đồ đạc của mình trước.”
“Được, đúng rồi, mấy thứ vợ đại đội trưởng đưa đến nhà, anh để trong phòng rồi, lát nữa anh sẽ gói ghém lại cho em.”
“Được.” Dung Yên gật đầu, đi vào trong phòng.
Thứ Tần Dư có thể thu dọn cũng không nhiều, cậu bé chỉ mang theo hai bộ quần áo.
Dung Yên bên này cũng thu dọn ít đồ, chẳng mấy chốc đã xong rồi.
Đang định rời đi, cô nhớ ra điều gì đó, liền móc một xấp tiền từ trong túi ra: “Đây là hai trăm đồng, anh cầm lấy, tiền cửa kính, tiền công làm mấy việc này, ngoài ra, tìm người đóng thêm mấy cái tủ... Còn nữa, hai anh em mua một ít đồ ăn ngon để đón Tết, chắc là khi hai chị em em về nhà, cũng là mùng tám tết rồi.”
Ban đầu cô vốn cho rằng mình sẽ ăn tết ở đây, nhưng nếu đi bây giờ... Chỉ còn mấy ngày nữa là đến tết rồi, hoàn toàn không thể về kịp được.
Nói đến đây, Dung Yên vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Tần Dã làm sao có thể nhận số tiền này, “Tiền này, em cứ giữ đi, tình huống cha chúng ta thế nào vẫn còn chưa biết, nếu em đi thăm, càng nên cầm nhiều tiền một chút, anh không sao đâu....Em đừng lo lắng.”
“Cái gì, anh còn có tiền à?” Dung Yên nhướng mày hỏi ngược lại.
Điều này khiến Tần Dã có chút khẩn trương, “Anh có cách mà, chuyện này em không cần lo lắng, nếu như em giữ số tiền này lại, anh mới không lo lắng.”
“Vậy anh giữ lại một trăm đồng đi.” Dung Yên trực tiếp đếm ra một trăm đồng, sau đó nhét vào tay anh.
Thấy anh vẫn không chịu nhận lấy, muốn nhét ngược lại vào tay cô, Dung Yên nghiêm túc nói: “Không phải anh nói sẽ nghe theo em hết sao?”
Tần Dã: ...
Vợ anh đối xử với anh thật tốt.
Đã là tình hình như vậy rồi, còn muốn để lại nhiều tiền như vậy cho anh.
Để không làm cô tức giận, cho nên Tần Dã nhận lấy: “Được, nghe em.”
“Mua một ít đồ ăn ngon để đón Tết đi, em gái khó lắm mới mập lên chút, em không hy vọng khi em về nhà thì thấy em ấy ốm lại đâu.”
Tần Dã có chút mừng rỡ, vợ anh chắc chắn đang đổi cách khác nói với anh rằng... đừng đói đến nỗi ốm lại.
Cho nên mới lấy em gái làm cái cớ.
Anh nghiêm túc gật đầu: “Được.”
Anh chắc chắn sẽ chăm sóc cơ thể của mình trước khi cô trở về nhà, và đến thời điểm thích hợp...bọn họ có thể viên mãn cuộc hôn nhân của mình.
Vừa nghĩ tới hai chữ này, liền có cỗ khí nóng xông lên đỉnh đầu.
Dung Yên không biết rằng trong đầu anh có rất nhiều suy nghĩ.
Xác đồ đạc, cô đi ra ngoài.
Tần Dư đã cõng một túi nhỏ trên lên, đứng đợi cô ở trong sân, thấy chị dâu cả đi ra, vội vàng bước đến: “Chị dâu cả, em xách cho.”
Dung Yên nhìn vào cơ thể nhỏ bé của Tần Dư... Không phải khinh thường cậu bé, nhưng cậu bé thật sự có thể xách nổi sao?
“Không cần đâu, lát nữa xe bò sẽ tới, bỏ lên xe là được rồi.”
Nói xong mấy lời này, Dung Yên nhìn về phía cô bé đang căng thẳng bất an.
Vẻ mặt cô dịu dàng hơn rất nhiều, “Mai Tử ngoan ngoãn ở nhà nhé, lần sau chị sẽ dẫn em lên thành phố.”
“...Vâng.” Tần Mai không muốn lên thành phố, nhưng cô bé vô cùng muốn ở cùng chị dâu cả.
Nếu như không phải lần này anh hai đi chung, cô bé cũng lo lắng chị dâu cả không về đây nữa.
Dung Yên giơ tay xoa đầu cô bé, “Khi về chị sẽ mang đồ ăn ngon về cho em nhé.”
Đúng lúc này, xe bò tới, chú Tần Căn ở bên ngoài hét lớn: “Vợ Tần Dã, chuẩn bị xong chưa?”
Dung Yên nhìn thấy xe bò tới, cũng không lãng phí thời gian nữa, đặt đồ đạc lên xe bò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-56.html.]
Cô cũng ngồi lên xe.
Tần Dư cũng lanh lợi ngồi lên đó.
Trên mặt không hề có chút không nỡ nào, khiến Tần Dã nhìn mà ghen tỵ và buồn bực.
“...Trên đường chăm sóc chị dâu cả cho tốt, mọi chuyện đều nghe theo lời chị dâu cả, đừng gây rắc rối cho chị ấy.”
Tần Dư: ...
Gây rắc rối nghĩa là gì? Cậu ấy có như vậy không?
“Vợ, đi đường bình an nhé.” Tần Dã chỉ có thể đè nén sự bất đắc dĩ trong lòng.
Nỗi buồn chia tay này, lần đầu tiên anh cảm nhận được, khiến anh vô cùng khó chịu.
“Ừm, tạm biệt.” Dung Yên vẫy tay với anh, rồi rời đi trên chiếc xe bò trong sự ánh nhìn của hai anh em Tần Mai.
Tần Dã lập tức trở thành hòn vọng thê, nhìn xe bò rời đi cho đến khi không nhìn thấy nữa...
“Anh cả, chị dâu cả có về nữa không?” Tâm trạng của Tần Mai không tốt, điều này cho thấy sự chia ly này khiến cô bé khá khó chịu.
Tần Dã nghe thấy lời này, lập tức thu hồi ánh mắt, chắc như đinh đóng cột mà nói rằng: “Đương nhiên sẽ quay lại, đây là nhà của chị ấy, hơn nữa, không phải anh hai em cũng đi chung sao? Em lo gì chứ?”
Tần Mai ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, chị dâu cả cho anh hai đi chung, chị ấy nhất định sẽ quay lại...
Đúng lúc này, một giọng nói không thích hợp xuất hiện: “Ha ha, tâm cũng lớn thật đó, biết đâu người ta bán thằng nhóc đó luôn thì sao? Thời buổi này bắt cóc trẻ em nhiều như vậy, nếu như bán thì sẽ kiếm được rất nhiều tiền!“
Đôi mắt sắc bén của Tần Dã nhìn thẳng về hướng phát ra giọng nói.
Phát hiện vậy mà lại là người kia...
“Trừng cái gì mà trừng? Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao” Bà Vương nhìn thấy khuôn mặt tức giận kia, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Ai biết được cô ta đang nghĩ gì? Nếu không thì, sao trùng hợp như vậy phải về nhà chứ?”
“Hơn nữa, cô ta không dẫn người chồng như anh về, mà lại dẫn theo em trai chồng, ai dám đảm bảo cô ta đang có ý định gì chứ? Còn xem cô ta là người tốt nữa... Tôi thấy mấy người thật ngu ngốc... Ui...”
Bà Vương chưa kịp nói xong, thì một hòn đá nhỏ đã đập vào trán bà ta, khiến bà ta gần như ngất đi vì đau đớn.
Đưa tay sờ thử thì thấy trên trán có một vết sưng to, hơn nữa sờ vào còn vô cùng đau đớn.
Bà ta ngồi phịch xuống đất, hai tay không ngừng vỗ vào chân, vừa gào vừa thét: “Trời ơi, đánh c.h.ế.t người rồi...”
Mọi người vẫn chưa rời đi không ngờ lại nhìn thấy Tần Dã ném đá, bọn họ nhất thời sửng sốt ngây người.
Chuyện này.. Sao lại đánh nhau nữa rồi?
Sắc mặt Tần Dã tối sầm lại, ánh mắt càng âm trầm nhìn chằm chằm người đàn bà đang ngồi dưới đất la lối khóc lóc, “Em gái, em đi cầm d.a.o chẻ củi đến đây cho anh.”
Tần Mai trước giờ chưa từng phản bác lại lời của anh cả, tuy rằng trong lòng sợ hãi, nhưng cô bé không chút do dự mà xoay người chạy về phía nhà chính lấy rìu....
...
Không bao lâu sau, Tần Mai cầm d.a.o chẻ củi chạy về bên cạnh anh cả.
Tần Dã lắc lắc chiếc rìu trong tay.
Chuyện này khiến mọi người đều bị dọa khiếp sợ... Tần Dã muốn làm gì vậy?
Tư thế cầm rìu này thoạt nhìn quá mức đáng sợ rồi.
Mấy người đàn ông đi làm việc như bọn họ còn sợ hãi, chứ đừng nói đến bà Vương.
Thấy Tần Dã chống gậy đi từng bước từng bước đến gần mình, bà ta sợ đến mức không dám chửi bới nữa, thân thể không tự chủ được lùi về phía sau: “Mày, mày muốn làm gì?”
Sau khi phản ứng lại, Tần Lương Tài vội vàng lên tiếng: “Tần Dã, anh đừng... Có gì từ từ nói...”
Nhìn vẻ mặt của Tần Dã, thật sự không phải nói đùa đâu, nếu anh ta thực sự dùng rìu c.h.é.m vào bà Vương... nhất định là chuyện lấy mạng người đó.
Nếu trong thôn này xảy ra án mạng, cha anh ta, không nói đến chức đại đội trưởng, có lẽ cũng không đủ khả năng gánh chịu chuyện này đâu.
Tần Dã hoàn toàn không để ý tới Tần Lương Tài, anh chậm rãi đi tới, dừng lại cách bà Vương một khoảng không xa, từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm bà ta, ánh mắt lạnh lùng kia vô cùng đáng sợ.
Anh giơ con d.a.o chẻ củi trong tay lên.
Mọi người nhìn thấy cảnh này, đồng tử co lại, giờ phút này bọn họ không hề nghi ngờ rằng nhát c.h.é.m này của Tần Dã sẽ không c.h.é.m người.
Bà Vương thật sự bị hành động giơ d.a.o lên của Tần Dã dọa đến nỗi sắp đái ra quần rồi.
Đôi môi bà ta run rẩy, “... Mày, mày muốn làm gì? Tao, tao là trưởng, trưởng bối của mày đó, nếu mày dám làm tao bị thương... thì mày chính là thứ súc sinh, mày sẽ bị sét đánh.. .A...”
Tiếng hét chói tai này vang lên cùng lúc với hành động dùng sức quăng d.a.o của Tần Dã... vang vọng khắp bầu trời.
Đồng thời, bà ta cũng bị sợ đến nỗi đái ra quần rồi, trên mặt đất xuất hiện một vũng nước màu vàng.
“Cút đi.” Tần Dã trong mắt tràn đầy chán ghét.