Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 86
Cập nhật lúc: 2024-09-18 13:54:19
Lượt xem: 123
La Phương Trung không có ý kiến, dù sao cho dù là cưới ai, chỉ cần sinh cháu trai cho ông ta là được.
Nhưng mà, ông ta nhớ tới một chuyện “Hình như Dung Mạn Mạn có một đối tượng khá tốt, có khả năng cô ta sẽ không đồng ý……”
Uông Lệ Mai vừa nghe đã tức giận, trợn trừng mắt, “Con nhỏ đó đã hại con trai chúng ta thành như vậy, cô ta còn dám gả cho người khác sao?”
Trước đây con trai bà ta quen biết với cô gái ác độc Dung Yên đó, còn không phải là do con nhỏ Dung Mạn Mạn đó gây ra sao?
Ngay cả chuyện về quê kia, bà ta cũng biết là do Dung Mạn Mạn tìm tới con trai của bà ta…… Bị lừa giúp đỡ, nói muốn để Dung Yên về quê để mài dũa tính tình gì đó, đến khi được gọi về thì nhất định sẽ cảm kích mà gả đến nhà họ La.
Chỉ có hủy diệt sự kiêu ngạo của một người, nghiền nát người đó xuống bụi trần thì người đó mới có thể cam tâm tình nguyện.
Cũng chỉ có đứa con trai ngốc của bà ta mới tin lời con nhỏ Dung Mạn Mạn đó nói.
Sớm biết Dung Yên tàn nhẫn như vậy, dù thế nào bà ta cũng sẽ không mắt nhắm mắt mở để con khốn kia làm bậy.
La Mỹ Lai nhìn vẻ mặt đầy phẫn nộ của mẹ, “Mẹ, hôm nay thanh danh của Dung Mạn Mạn bị tổn hại, đối tượng đó của cô ta có thể ở bên cạnh cô ta mới là lạ, đến lúc đó, bọn họ vừa chia tay, còn không phải là có cơ hội để chúng ta ra mặt sao?”
Uông Lệ Mai ngước mắt nhìn con gái: “Con vẫn luôn không thích em trai của con, sao chuyện này con lại tích cực như vậy?”
La Mỹ Lai lập tức kêu oan cho bản thân, “Mẹ, sao mẹ luôn nghi ngờ con vậy? Bình thường con chỉ hơi khắc khẩu với Kim Hổ, đúng là có chút không hợp, nhưng tụi con là chị em, đánh gãy xương vẫn còn dính liền gân đấy!”
“Huống chi, sau này nhà họ La phải dựa vào Kim Hổ chống đỡ, nhà mẹ đẻ con lụn bại thì đối với con có gì tốt chứ?”
Lời này không có vấn đề gì, Uông Lệ Mai cũng suy nghĩ vậy, một đứa con gái gả đi, nếu không có nhà mẹ đẻ vững chắc, vậy thì cuộc sống của cô ấy ở nhà chồng cũng không dễ chịu.
“Việc này mẹ biết phải làm như thế nào rồi”
Tốt xấu gì cũng là người làm lãnh đạo nhiều năm, chút chuyện này vẫn có thể nghĩ ra cách giải quyết.
Đương nhiên La Mỹ Lai không muốn nhúng tay vào, vì thế lời này rất hợp với ý định trong lòng cô ta.
“Vậy được rồi, cha mẹ, mọi người đói bụng chưa? Con vào bếp làm chút gì cho mọi người ăn nhé”
Chuyện này không nhắc tới còn được, nhắc đến là hai vợ chồng liền thấy đói, trước đó bận rộn đến đồn công an lo chuyện con trai, sau đó về nhà lại vội vàng mang quà đến nhà họ Dung, đến bây giờ họ đã đói đến trước bụng dán vào sau lưng rồi.
“Nhanh làm đi……”
****
Hai vợ chồng nhà Dung Văn Trạch đang đánh nhau.
Có người kêu lên thảm thiết.
Vu Tố Huệ quá tức giận, bà ta vừa từ bệnh viện trở về đã nghe thấy chồng và con gái của mình đều bị đưa đến Cục Công An.
Lúc đang ở trong nhà lo lắng không biết có nên đi xem không.
Công an đến, nói con gái bà ta đã khai ra chuyện bà ta đưa Dung Yên về quê.
Lúc ấy, cả người bà ta đờ đẫn…… Nhưng mà vẫn phải nghiến răng thừa nhận.
Bị giáo dục tư tưởng suốt nửa giờ, còn bị xử phạt quét đường cái một năm, đây rõ ràng là bắt quét dọn! Lại còn bắt đổ phân…… Cái này đúng là khiến cho bà ta không còn mặt mũi làm người nữa.
Bà ta tức giận tới mức ngất xỉu hơn nửa giờ.
Khó khăn lắm mới tỉnh lại, đã nhìn thấy cả ba người họ trở về.
“Dung Mạn Mạn, con được lắm, ngay cả mẹ ruột con cũng hại……”
Dung Mạn Mạn vừa nhìn thấy ánh mắt của mẹ cô ta đã sợ đến chân mềm nhũn, “Mẹ, không phải đây là do con không còn cách nào sao? Nếu con không đẩy tất cả lên người của mẹ, như vậy thì cuộc hôn nhân của con có thể bị mất……”
Nếu không phải vì Vu Tố Huệ lo lắng chuyện này thì sao bà ta có thể thừa nhận chuyện kia chứ?
Nhưng mà phải thừa nhận chuyện ấm ức này vẫn làm bà ta tức điên.
Tròng mắt Dung Mạn Mạn xoay chuyển, cô ta vội vàng nói sang chuyện khác, “Mẹ, chuyện của con là do con sai, nhưng mà, nhà của chúng ta đã không còn……”
Quả nhiên, Vu Tố Huệ vừa nghe câu này, làm sao còn nhớ tới chuyện kia, bà ta vội vàng hỏi: “Cái gì, nhà nào không còn? Con nói rõ ràng cho mẹ……”
Dung Mạn Mạn vì để chuyển dời cơn giận của mẹ mình nên đã tường thuật lại tất cả chuyện ở đồn công an và chuyện ngôi nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-86.html.]
Sau khi Vu Tố Huệ nghe xong thì thiếu chút nữa lại ngất xỉu lần nữa.
Hoá ra, hôm nay cả nhà họ bị đánh bị đập, còn bị xử phạt.
Kết quả……
Nhà không còn, người thì bị đánh, còn chưa kể, sau này còn phải trả tiền thuê nhà.
Chuyện quan trọng như vậy, thế mà người đàn ông c.h.ế.t tiệt này lại một mình làm hết ở đồn công an mà không hề bàn bạc với bà ta, nói xem như vậy có tức hay không?
“Tôi mặc kệ, nhà này đã ở hai mươi mấy năm, tại sao còn phải trả lại cho họ? Còn trả tiền thuê nhà, tôi khinh……”
Điều này đồng nghĩa với việc sau này cho dù Dung Văn Minh còn sống thì cũng không cần phải đưa tiền phụng dưỡng cho bà Dung, điều này không phải có nghĩa là bà Dung sẽ do cả nhà họ nuôi dưỡng sao?
Nếu cả nhà họ nuôi dưỡng thì tại sao còn phải trả lại căn nhà của nhà họ Dung cho Dung Văn Minh chứ?
Không phải Dung Văn Minh đã có một tòa nhà nhỏ hai tầng rồi sao?
“Sao lòng dạ Dung Văn Minh và Đằng Dung có thể đen tối như vậy? Bản thân mình đã có nhà để ở rồi mà còn đến cướp của chúng ta, chẳng trách ông trời lại khiến anh ta bị bệnh nặng, anh ta c.h.ế.t chính là quả báo……” Quá tức giận nên mở miệng nói không lựa lời.
May là Dung Yên không nghe được mấy lời này, nếu không thì dù thế nào cô cũng phải đánh cho bà ta tới tàn tật.
Khi bà cụ Dung nghe thấy con dâu thứ hai nguyền rủa con trai lớn của bà ta thì sắc mặt càng thêm khó coi, bà ta không nhịn được, trực tiếp liền quát một tiếng, “Câm miệng.”
Dù thế nào đi chăng nữa thì con trai cả cũng là miếng thịt từ trên người bà ta rớt xuống, bản thân bà ta đánh chửi gì cũng được, nhưng không tới lượt người khác nguyền rủa.
Nhưng tiếng quát này của bà ta trực tiếp khiến Vu Tố Huệ tức giận.
Vu Tố Huệ chuyển mũi nhọn về phía bà cụ Dung: “Tại sao con phải câm miệng? Đây không phải lòng dạ anh ta đen tối thì là cái gì? Con có ba người con trai, Dung Văn Minh lại chỉ có một đứa con gái, dựa vào gì mà căn nhà của nhà họ Dung phải giao hết cho nhà anh ta?”
“Còn tính tiền thuê nhà hai mươi mấy năm của chúng con, trên đời này không có ai có lòng dạ đen tối hơn anh ta”
Vu Tố Huệ càng nói càng tức giận.
“Con mặc kệ, nhà này phải thuộc về chúng con”
Dung Văn Trạch:……
Ai không muốn nhà này là gia đình họ đứng tên chứ? Nhưng nghĩ thì có ích gì?
“Bà đừng ồn ào nữa, việc này công an đã phân xử xong rồi”
“Tôi mặc kệ, dù sao, nhà này nhất định phải do gia đình chúng ta đứng tên, không thì……” Đôi mắt Vu Tố Huệ nhìn về phía mẹ chồng, “Mẹ, nếu nhà này không phải của chúng con, vậy chắc mẹ nên sống với con trai cả.”
Dung Văn Trạch vừa nghe thấy lời của bà ấy thì mặt biến sắc, “Vu Tố Huệ, bà nói hươu nói vượn gì thế?”
Sắc mặt bà cụ Dung thì không cần phải nói, đã tối sầm lại.
“Biết tại sao cha chồng cô lại cho anh chồng cô cái nhà này không? Đó là bởi vì năm đó cái nhà này là do anh chồng cô dùng mạng để đổi lấy, năm đó anh chồng cô bị thương nặng xuất ngũ, bên trên cấp cho anh chồng cô một căn nhà. Đó là lý do vì sao đến sau này không sang tên cho chồng cô, bây giờ tôi có thể đến nhà của anh chồng cô ở, nhưng như vậy thì ngày mai căn nhà này sẽ bị lấy đi ngay lập tức”.
Nói xong bà ta quay người trở về phòng.
Mặt của Vu Tố Huệ lúc xanh lúc trắng, bà ta khó có thể chấp nhận kết quả này, cái gì gọi là bị lấy phòng ở đi? Tiện nhân kia dựa vào cái gì?
Đương nhiên, Dung Văn Trạch cũng biết chuyện này khó có thể thay đổi, nếu mẹ đi rồi thì chắc ngày mai là căn nhà này sẽ bị thu hồi.
“Cô câm miệng cho tôi, nếu như cô còn nói tiếp thì cô hãy thu dọn đồ đạc quay về nhà mẹ đẻ đi”
Ông ta nhanh chóng đuổi theo bà cụ, “Mẹ, mẹ đừng nóng giận……”
Vu Tố Huệ sắp tức c.h.ế.t rồi, dứt khoát vỗ thẳng lên đùi, “Tôi không thể sống nữa…… Dung Văn Minh và Đằng Dung đó muốn ép c.h.ế.t cả gia đình của chúng ta……”
Dung Mạn Mạn nhìn người đang vỗ đùi la lối khóc lóc, sắc mặt cô ta sao có thể tốt được?
“…… Mẹ, nếu nhà này là của bác cả, vậy chúng ta mua nó đi! Tiện nhân Dung Yên đó ra giá 1.200, mẹ tìm người gom góp, hỏi xin bà nội con một ít, nếu không đủ thì lại gom thêm một chút.”
Cô ta biết trong tay bà cụ có giữ một khoảng tiền dưỡng lão lớn. Ước chừng cũng phải được ba trăm đồng.
Vu Tố Huệ trừng mắt với cô ta, “Con nói đơn giản vậy, nhiều tiền như vậy…… Tại sao mẹ phải giao nhà này cho bọn họ?”
Một ngàn hai trăm đồng chứ không phải là một trăm, hai trăm.