Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 87
Cập nhật lúc: 2024-09-18 20:54:20
Lượt xem: 130
“Mẹ, đây là việc công an đã quyết định rồi, còn có thể làm gì bây giờ? Mẹ đuổi bà nội đi, ngày mai con khốn Dung Yên đó có thể đến lấy nhà ngay lập tức, đến lúc đó, cô ta kêu công an tới thì chúng ta không đi cũng phải đi.”
Dung Mạn Mạn sáp đến gần hơn, nhỏ giọng nói, “Mẹ, nếu không lấy tiền từ chỗ của bà nội thì sau này cũng chưa biết được bà ấy sẽ cho ai đâu?”
Bà cụ c.h.ế.t tiệt này nhìn thì giống như thiên vị nhà của họ, nhưng cô ta cảm thấy sâu trong đáy lòng bà già c.h.ế.t tiệt này vẫn hướng về cả nhà bác cả.
“Tiền, trông thì có vẻ như là rất nhiều, nhưng gom góp lại, tốt xấu gì nhà này cũng là nhà của chúng ta, với lại, con nghe nói sau này hình thức tốt thì căn nhà này sẽ càng ngày càng có giá, không chừng sang năm giá sẽ tăng.”
Vu Tố Huệ không tin, thời buổi này nhà ai có thể có một hai trăm đồng đã là người giàu có, làm gì có nhà nào có ngàn đồng tiền trong nhà?
“Mẹ, con nói thật, căn nhà này sắp lên giá, mẹ không tin, sang năm chắc hẳn con khốn Dung Yên đó sẽ không bán, đến lúc đó, cô ta trở về thành phố, lại mang cả nhà chồng ở dưới quê lên, vậy không phải sẽ cần có nhà để ở sao?”
Vẻ mặt Vu Tố Huệ thay đổi, rõ ràng bà ta đã nghe lọt tai những câu cuối.
Bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Khó trách con nhỏ đó muốn giành căn nhà, hóa ra là định lấy căn nhà này về cho cả gia đình chồng nhà quê đó ở sao? Làm sao trên đời này lại có thứ người hèn hạ ăn cây táo rào cây sung không biết xấu hổ vậy chứ? Sao nó không c.h.ế.t ở dưới quê luôn đi?”
Dung Mạn Mạn:……
“Mẹ, bây giờ nói những lời này cũng vô dụng, chúng ta hãy tìm cách để lấy căn nhà này, không thể để âm mưu của cô ta thực hiện được. Nếu không, cả nhà chúng ta sẽ phải sống trong căn nhà cũ sắp sập ở bên kia đó.”
Quan trọng nhất là nhà cũ ở vùng ngoại ô, cũng không khác gì ở quê cả.
Cô ta không muốn quay lại đó.
Vu Tố Huệ cũng có suy nghĩ này…… Quay lại nhà cũ? Sao được chứ, con trai đi làm cũng không tiện.
“Chuyện này để mẹ suy nghĩ lại……”
Kêu bà ta lấy ra một số tiền lớn như vậy, vậy chẳng khác nào xẻo thịt bà ta.
Hai năm trước, căn nhà này chỉ có hai ba trăm, bây giờ phải 1.200…… Con nhỏ khốn nạn đó đúng là có lòng dạ đen tối.
Từ vẻ mặt của mẹ là Dung Mạn Mạn đã biết mẹ đã bị thuyết phục.
Cô ta nhân lúc mẹ đang suy nghĩ gì đó mà lén trở về phòng……
***
Dung Yên không biết hiện giờ bọn họ muốn mua căn nhà đó, thật ra là cô cố tình ra giá.
Căn nhà đó bị cả nhà họ ở nhiều năm như vậy, hơn nữa bà Dung sống rất thọ…… Chắc hẳn sẽ còn sống thêm nhiều năm nữa.
Đến lúc đó lấy lại căn nhà này, không chỉ mất công mà còn phiền phức, cô lười tranh giành với mấy người đó, vì thế mới cố tình kích động cha con họ một chút.
Còn một điểm nữa, dù sao bọn họ cũng ở trong căn nhà đó nhiều năm như vậy, hàng xóm cũng thân quen với họ, tuy là lý lẽ thuộc về gia đình cô, nhưng nếu thật sự đuổi những người đó ra ngoài, không chừng hàng xóm sẽ nói gì đó.
Bình thường con người luôn có xu hướng đồng cảm với kẻ yếu.
Ngoài ra, ba cô là người xuất ngũ, có một số việc…… Cô vẫn phải kiêng dè cho ông ấy.
Cả nhà Dung Văn Trạch muốn mua thì sẽ bán với giá đó, không muốn mua, vậy đến lúc đó cô cũng sẽ có cách đối phó với bọn họ.
Cùng lắm thì, đợi khi bà Dung qua đời sẽ bán lại.
Điều quan trọng nhất trước mắt vẫn là chữa trị cho ba cô, khiến cơ thể ông ấy nhanh chóng khỏe lại.
“Chị dâu, thuốc đã đun xong.” Tần Dư chạy vào.
“Ừm, chút nữa chị bưng đi.”
“Chị dâu, em bưng vào cho chị.” Tần Dư nói xong đã nhanh chóng chạy ra ngoài.
Mẹ Dung vốn đang ở trong bếp, nhìn thấy cậu ấy bước vào, vội vàng hỏi: “Tiểu Dư, chị dâu con nói như thế nào? Có phải bưng vào không?”
Tần Dư nhanh chóng gật đầu, “Đúng vậy.”
“Vậy để thím làm cho” Đương nhiên mẹ Dung phải tự mình làm, dù sao hiện giờ bà ấy đang lo lắng về chuyện này.
Đổ một chén thuốc, sau đó liền bưng tới phòng bên kia.
Còn Tần Dư thì nhanh chóng chạy theo phía sau.
Mẹ Dung bước vào phòng lại hỏi: “Yên à! Thuốc đến rồi này, bây giờ có đút luôn không?”
“Mẹ, đặt ở chỗ này đi! Chút nữa, con không gọi mọi người vào thì mọi người đừng vào, bây giờ hai người đều ra ngoài đi!”
“…… A, được!” Thật sự mẹ Dung không muốn đi ra ngoài, nhưng con gái đã nói…… Vậy chắc chắn bà ấy không thể ở lại làm phiền.
Vì thế bà ấy và Tần Dư cùng nhau đi ra ngoài.
Lúc đóng cửa, lại nhịn không được nói một câu, “Yên à! Mẹ ở ngay bên ngoài, con có chuyện gì thì cứ kêu một tiếng.”
Nhưng ngàn vạn đừng chữa cho ba con tắt thở luôn đấy.
Cho dù là chữa tới mức tắt thở luôn thì trước khi tắt thở cũng phải để cho bà ấy vào nhìn lần cuối mới được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-87.html.]
Dung Yên không biết trong lòng mẹ cô suy nghĩ nhiều như vậy.
Ba cô vẫn đang trong tình trạng hôn mê, cô cũng không có ý định đánh thức ba mình, bởi vì cô phát hiện người dưới tình trạng hôn mê, có thể được cô đưa vào không gian.
Biệt thự trong không gian của cô có một phòng y tế vô trùng, đúng lúc thuận thiện để cô thực hiện phẫu thuật……
Nửa giờ trôi qua.
Trong lòng hai người chờ ở bên ngoài nôn nóng.
Một giờ trôi qua.
Lúc này lòng mẹ Dung như đang trên chảo dầu, tuy không cho dầu vào, nhưng hơi nóng này đã hừng hực khiến bà ấy vô cùng khó chịu.
Càng khiến cho bà ấy đứng ngồi không yên.
Trải qua thời gian dài như vậy rồi, rốt cuộc có chuyện gì hay không?
Chồng bà ấy còn sống không?
“Thím, thím uống chút nước đi.” Tần Dư rót một ly nước đưa đến trước mặt mẹ Dung.
Lại khiến mẹ Dung không khỏi cảm động, đứa nhỏ này thật hiểu chuyện.
“…… Được.”
Khỏi phải nói, sau khi uống nước xong, cảm giác căng thẳng của bà ấy cũng giảm đi nhiều
Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra.
Mẹ Dung nhìn thấy con gái nhà mình ra ngoài, vội vàng tiến lên, “Yên à! Ba con thế nào?” Còn sống không?
Câu cuối cùng này, bà ấy bị nghẹn trong cổ họng không nói ra được.
“Mẹ, ba con không sao, nhưng mà, bây giờ mẹ không thể vào căn phòng này, lúc nào con nói có thể vào thì mẹ mới có thể vào. Đúng rồi, buổi tối mẹ đừng ngủ ở đây, lên lầu ngủ đi, buổi tối con ở đây trông.”
“Không sao, mẹ không sợ thức đêm.” Con gái bà ấy sao có thể chăm sóc cẩn thận được.
Bà ấy có thể cả đêm không ngủ để trông chồng mình.
“Mẹ, không phải là chuyện mẹ có thể thức đêm, tối nay là giai đoạn nguy hiểm, nếu vượt qua thì ba con sẽ không sao, vì thế phải là con ở trong phòng này trông mới được, phòng con đã khử trùng rồi, mẹ đi vào sẽ có vi khuẩn.”
Vừa rồi là cô đã phun khử trùng cho căn phòng đó.
Mẹ Dung vốn đang cho rằng con gái lo bà ấy phải chịu cực khổ, hóa ra còn có chuyện này, đành phải gật đầu: “…… Được.”
Nhưng mà giai đoạn nguy hiểm là có ý gì?
Chẳng lẽ buổi tối có thể sẽ không qua khỏi?
Một đêm này, rất nhiều người đều ngủ không ngon, bao gồm cả mẹ Dung.
Buổi tối hôm nay gần như bà ấy trợn tròn mắt.
Nếu như không phải con gái ép bà ấy đi ngủ thì bà ấy đã ngồi ở phòng bệnh một đêm rồi.
Ngày hôm sau trời chưa sáng thì bà ấy đã rời giường.
Bởi vì sợ quấy rầy đến con gái nên bà ấy nhẹ nhàng đi đến phòng bếp……
Trời sáng thêm một tí nữa thì Tần Dư mới rời giường, nhưng mà, ở ngày mùa đông thì cũng coi như là đã dậy sớm.
Sau khi cậu ấy rời giường liền đi đánh răng rửa mặt trước.
Tiếng động vừa vang lên, mẹ Dung đang ở trong phòng bếp giật mình, bà ấy đi ra ngoài, nhìn thấy người đang quét sân, vội vàng nói: "Tiểu Dư, cháu dậy sớm như vậy để làm gì? Tuyết đang rơi, cháu đừng ở trong sân quét nữa."
Không sai, hôm nay tuyết rơi.
Hôm nay lạnh như vậy, thế mà đứa nhỏ này vẫn chăm chỉ như thế, cậu ấy hiểu chuyện đến mức làm cho mẹ Dung cảm thấy đau lòng.
"Thím, không sao đâu ạ, cháu quét dọn một chút là người sẽ ấm lên, không lạnh chút nào, thím đừng để ý, cứ để cháu quét!"
Mẹ Dung thấy Tần Dư không nghe mình khuyên bảo liền trực tiếp lôi cậu ấy đi.
Tần Dư nhìn cánh tay đang bị giữ chặt, cậu ấy cảm thấy không được tự nhiên, nhưng mà cũng không có tránh ra.
"Được rồi, cháu ở trong nhà đi, nếu như cháu không chịu ngồi yên thì nhóm lửa cho thím đi. Trời đang rất lạnh nên đừng đứng ở bên ngoài."
Sự quan tâm nhiệt tình này là thứ trước giờ Tần Dư chưa được cảm nhận qua, cậu ấy hơi ngẩn ra một chút, liền gật đầu, "......Vâng ạ."
Mẹ Dung nói, "Buổi sáng thím nấu cháo trắng, còn hấp bánh bao thịt, lát nữa cháu phải ăn nhiều mấy cái vào."
Làm việc mới có thể làm cho đầu óc bà ấy không suy nghĩ vớ vẩn nữa.
Tần Dư đến đây còn chưa được hai ngày, nhưng mỗi ngày đều được ăn rất ngon, đương nhiên cậu ấy rất bất an, lập tức nói: "Thím, thật ra buổi sáng chỉ cần tùy tiện ăn chút là được, không cần ăn ngon như vậy."
Trước kia một năm cậu ấy còn không được ăn bánh bao thịt lần nào, bây giờ có thể ăn bất cứ lúc nào, làm khi ăn cậu ấy cảm thấy rất có lỗi.