Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 25-5
Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:42:48
Lượt xem: 31
Chu Quang Hách rất thừa nhận câu nói này của bà ngoại , áo khoác đen mặc trên người cô bé khiến làn da của cô trắng hơn bình thường mấy phần, ngoài làm nổi bật làn da, ngũ quan cũng trở nên thanh tú hơn, tôn lên vòng eo săn chắc tràn đầy sinh lực, rõ ràng là màu áo khoác của cán bộ già, âm u đầy tử khí, để cô mặt lại thực sự tỏa ra sức sống.
Giống như Lan Trinh trong “Bàn phu tác phu” đang phát trên đài.
Câu chuyện xưa có phần giống với hôn nhân của bọn họ.
Chỉ là thân phận đã bị hoán đổi, theo cốt truyện, Thủy Lang đáng lẽ phải là nam chính Tằng Vinh chịu đựng nhục nhã, còn anh nên là nữ chính Lan Trinh, nhưng về tính cách thực tế, Thủy Lang lại giống Lan Trinh hơn.
Chu Quang Hách nghĩ đến thời cấp hai ngây thơ, lớp trưởng đã vụng trộm mang cái đài trong nhà đến trường để nghe, vở kịch được phát lúc đó chính là “Bàn phu tác phu”
Anh vẫn còn nhớ các bạn nam trong lớp nói rằng Lan Trinh mạnh mẽ ngang ngược thực sự quá đáng yêu, biết chồng mình có huyết hải thâm thù, bao dung và thấu hiểu cho chồng mình, vì chồng mà có thể trở mặt với phụ huynh, đi đại náo nhà Triệu gia, ở mọi phương diện, cô ấy đều thực sự là người tình trong mộng, một người vợ hoàn hảo.
Chu Quang Hách đã hơn một lần cảm thấy mình may mắn khi cưới được một người vợ như Thủy Lang, nhưng lại chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa.
Bây giờ không biết có phải biết được có thể rất nhanh sẽ mất đi, mọi điều tốt đẹp về Thủy Lang lần lượt hiện ra rõ ràng hơn trước mắt.
Khuôn mặt tươi cười của chị cả, làn da ngày càng có khí sắc, bộ quần áo mới sạch sẽ, vừa vặn, chiếc xe lăn độc nhất vô nhị được thiết kế cẩn thận, quan trọng nhất là tâm trạng của chị cả đã hoàn toàn khác so với trước đây.
Ba bé gái cũng giống như vậy, mặc áo sơ mi hoa, tất trắng, giày da nhỏ có khóa, tóc được buộc gọn gàng thành đuôi ngựa, cả người tỏa ra mùi kem dưỡng da Ngọc Lan.
Quan trọng nhất là phong thái tự tin, không hề có chút nhát gan, không giống như trước kia cả ngày cúi đầu tự ti, trốn tránh ánh mắt của người khác, sợ hãi phải đối mặt với người khác.
Ngay cả bà ngoại, hai bên lông mày cũng không còn sầu khổ nữa mà là sự mãn nguyện, trong lòng bà ấy đang tỏa ra sự nhẹ nhõm, thậm chí có thể nói là hạnh phúc, cũng long trời lở đất giống như ngày bà ấy nhìn thấy anh mới trở về từ biên giới phía Bắc.
Tất cả những chuyện này từ khi nào lại trở nên như vậy, anh phát hiện mình căn bản không nhớ được.
Tại sao lại không nhớ rõ?
Bởi vì tất cả những điều này đều là nhờ sự nỗ lực của Thủy Lang mà thay đổi.
Thủy Lang chưa bao giờ nói ra, cho dù là bất cứ chuyện gì mình đã từng làm, cô đều chưa từng nói ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-25-5.html.]
Mà anh.
Những gánh nặng vốn khó có thể giải quyết chỉ trong một sớm một chiều, ngoại trừ việc đưa ra một ít phiếu, anh phát hiện mình chưa từng nỗ lực làm bất cứ việc gì, tất cả tinh thần đều tập trung vào vị trí mới.
Mà ngay cả vị trí mới, Thủy Lang cũng đã vì anh mà cân nhắc và giải quyết những vấn đề khó khăn, mối nguy hiểm tiềm ẩn.
Mà cô nhờ vào năng lực của chính mình khiến ba đơn vị tốt tranh giành nhau mời về làm việc.
Giờ này phút này, Chu Quang Hách rất muốn nói với đám bạn học kia của mình.
Tôi tìm được một người vợ còn hoàn hảo hơn cả tình nhân trong mộng của các anh..
“Anh đang làm gì thế?"”
Thủy Lang nhìn vào đôi mắt sáng như ánh đèn điện của Chu Quang Hách: “Anh đang khóc à?”
“Cái gì?” Chu Quang Hách đổ xương sườn trong túi vào chậu tráng men: “Em thật khó hiểu.”
“Anh mới thật khó hiểu.” Thủy Lang đá văng cái chậu tráng men trên sàn nhà: “Anh bị váng đầu rồi à, lại đổ thức ăn vào chậu rửa mặt.”
Chu Quang Hách: “...”
Nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Thủy Lang, Chu Quang Hách cầm cái chậu lên nói: “Lát nữa anh sẽ trụng qua nước sôi hai lần, đảm bảo rửa sạch sẽ.”
Thủy Lang gật đầu: "Anh không mệt sao? Sao đột nhiên lại nghĩ đến việc mua thức ăn về nấu? Hơn nữa, hôm nay anh còn về sớm, bà ngoại nói làm bánh nướng bột mì cho chúng ta ăn.
Chu Quang Hách ngẩng đầu nhìn cô: “Anh muốn nấu sườn chua ngọt cho em ăn.”
Thủy Lang nhướng mày cười nói: “Vậy thì vất vả cho anh rồi, sườn xào chua ngọt ăn với bánh bột mì nướng rất hợp.”
“Thủy Lang, có phải ngày mốt em đến làm việc ở Cục quản lý Bất động sản không?”
Bà ngoại đột nhiên lên tiếng: “Mảnh vải xanh này bà để lại cho cháu may quần áo. Quần áo của bà nhiều lắm, không cần may đâu.”