Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 25-7

Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:44:46
Lượt xem: 17

“Có, rạp chiếu phim Nhân dân, chiếu lúc bảy giờ ba mươi.”

 

“Tại sao đồ của em, anh còn biết rõ hơn em vậy?”

 

Chu Quang Hách cười nói: "Lúc em trao đổi với người khác, anh luôn ngồi nhìn, đương nhiên nhớ rõ.”

 

“Tối nay anh không có việc à? Không cần phải ra ngoài tuần tra nữa à?”

 

“Hôm nay không đi, chúng ta đi xem phim.”

 

“Anh muốn đi thì đi thôi.” Thủy Lang cũng nhớ ra vé xem phim là khung giờ vàng, dù trực tiếp đi xếp hàng cũng khó mua được: “Nhưng chỉ có hai vé thôi.”

 

“Hai người các em đi đi.” Chu Huỷ cười nói: “Chúng ta cả ngày đi ra ngoài mua sắm, buổi tối phải đi ngủ sớm một chút.”

 

Tam Nha lập tức hợp tác ngáp một cái.

 

Trên bàn ăn lập tức vang lên tiếng cười.

 

Sở dĩ bảy giờ ba mươi tối là khung giờ vàng vì đó là lúc nam nữ thanh niên kết thúc một ngày bận rộn, là thời gian đi tìm người yêu, bình thường bọn họ tan làm lúc năm giờ ba mươi, về nhà ăn tối rồi ra ngoài đi đến đây, vừa vặn là bảy giờ ba mươi.

 

“Một túi ô mai, thêm hai quả hồng.” Thủy Lang đứng trước cửa sổ quán ăn vặt bên ngoài rạp chiếu phim: “Tôi cũng lấy hai lạng hạt hướng dương.”

 

Chu Quang Hách đi lên thanh toán, trong tay cầm vé xem phim, ngăn bên cạnh Thủy Lang, tránh cho cô bị người khác chen lấn.

 

Trong tay ôm hai cái túi giấy, Thủy Lang đi vào phòng chiếu phim thứ hai, tìm chỗ ngồi xuống.

 

Lúc này địa điểm chiếu phim vẫn là ghế gỗ, không cao cấp giống như ở hậu thế, hầu hết các phim cũng chỉ có đen trắng, hiếm có phim màu.

 

Nhưng buổi chiếu phim hôm nay là phim mới vừa mới ra mắt, có màu!

 

Chỉ chiếu vào khung giờ vàng vào ban đêm, điều này càng khiến việc mua vé xem phim trở nên khó khăn hơn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-25-7.html.]

“Vừa rồi trên cổng viết phim gì?”

 

“Tam giác đen.”

 

“A đúng rồi, giống như anh, làm trinh sát công an.” Thủy Lang nhét ô mai vào miệng: “Không đúng, bây giờ anh đang ở trong đội an ninh. Đồng phục cảnh sát trên ảnh vừa rồi cũng giống như quần áo của anh, đều là áo trắng, quần xanh.”

 

“Chúng ta đổi chỗ đi.”

 

Chu Quang Hách đột nhiên đứng dậy, Thủy Lang nhìn thấy bên cạnh anh có một cô gái ngồi liền đứng dậy bước tới: “Anh có muốn ăn hồng không?”

 

“Không ăn.”

 

Thủy Lang cầm quả hồng lên cắn một miếng, lông mày thả lỏng, chậm rãi nhai, chờ phim bắt đầu.

 

Màn che kéo ra, một tấm màn lớn xuất hiện, một chùm sáng từ phía cuối xuyên qua đỉnh đầu tất cả mọi người, chiếu vào tấm màn sân khấu, đèn trên cao vụt tắt, rạp chiếu phim chìm vào bóng tối.

 

Sau đó, bộ phim bắt đầu.

 

Đây là một bộ phim đặc vụ gián điệp, mặc dù có màu nhưng ngoại trừ màu đỏ ở giữa mũ cảnh sát, độ bão hòa màu của toàn bộ phim rất thấp, không khác gì đen trắng, bà lão bán kem là một đặc vụ già, biểu cảm của bà ấy rất tốt, có cảm giác chân thực vô cùng đáng sợ, lại phối hợp với nhạc nền kinh dị thỉnh thoảng phát ra.

 

Thực sự thích hợp cho các cặp đôi trẻ đang trong giai đoạn hẹn hò xem.

 

Cô gái vốn dĩ ngồi bên trái Thủy Lang đã không ngừng di chuyển, gần như ngã vào vòng tay của chàng trai bên cạnh.

 

Người đàn ông ngồi bên phải Thủy Lang cũng không ngừng chuyển động, suýt chút nữa đã rúc vào trong n.g.ự.c cô.

 

Thủy Lang nghiêng đầu nhìn anh: “Đừng quên, anh cũng là cảnh sát đấy.”

 

Chu Quang Hách dừng lại, ngồi thẳng dậy: “Cảnh sát thì sao?”

 

Thủy Lang cắn quả hồng nói: “Anh dũng cảm như vậy, hay là làm trinh sát đi?”

 

Chu Quang Hách trong bóng tối cười ra tiếng, tiếng cười chỉ có Thủy Lang mới có thể nghe được: “Em nhìn xem, nếu em may cho anh một bộ quần áo, lúc này đã phát huy tác dụng rồi.”

Loading...