Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn - Chương 101
Cập nhật lúc: 2024-06-17 22:01:29
Lượt xem: 239
Bởi vì trước đó đã có zombie lẻn vào nên anh vô cùng cảnh giác.
Giang Diệu Diệu dù có c.h.ế.t cũng không thể nói thật, cô chui vào trong chăn nói: "Điện thoại của tôi bị rơi xuống đất."
"Tôi không yên tâm, để tôi vào xem."
Cô hít thở sâu vài hơi, làm như không có chuyện gì đi ra mở cửa.
Lục Khải Minh trước tiên kiểm tra cửa sổ, sau khi đảm bảo rằng nó không bị hư hại gì mới quay đầu nhìn cô.
Vừa nhìn anh đã phát hiện ra có gì đó không ổn.
"Sao mặt cô đỏ như vậy? Cô bị sốt à?"
Giang Diệu Diệu rất bất đắc dĩ, vừa nhìn thấy anh, trong đầu cô lại hiện lên hình dáng cơ thể anh trong giấc mơ, m.á.u huyết liền dồn hết lên mặt, cô có muốn ngăn cũng không ngăn được.
"Không sao, trời nóng quá thôi."
"Nóng?"
Ánh mắt Lục Khải Minh có phần nghi ngờ.
"Chẳng lẽ tôi lại nói dối anh sao? Cái này có gì mà phải giấu giếm chứ? Anh nên ý tứ hơn, đừng tùy tiện vào phòng con gái được không?"
Giang Diệu Diệu đẩy anh ra, Lục Khải Minh đột nhiên bị cô đẩy ra ngoài, bỗng nhiên giơ ngón trỏ lên suỵt khẽ một tiếng.
"Đùng nói chuyện, cô nghe xem."
Cô khó hiểu ngậm miệng lại, chăm chú lắng nghe, từ tầng dưới phát ra tiếng Giang Nhục Nhục cào tấm cửa, kèm theo một tiếng rên rỉ khó chịu.
Những lúc bình thường nó rất ít khi như thế này, cho dù nó có gọi cũng là vì nó muốn ăn.
Nhưng rõ ràng bữa tối cô đã cho nó ăn no.
Hai người không hẹn mà cùng nhớ lại trải nghiệm kinh hoàng khi bị zombie đột nhập, liền lặng lẽ mang theo một chiếc cưa máy nhỏ, nín thở bước xuống lầu.
Càng đi xuống, tiếng cào cửa của Giang Nhục Nhục càng rõ.
Giang Diệu Diệu lắng nghe để phân rõ vị trí, khó hiểu mà nói: "Hình như là cào cửa phòng con zombie nhỏ kia."
Lục Khải Minh gật đầu, kiểm tra toàn bộ tầng một, sau khi xác nhận không có gì bất thường mới đi đến chỗ Giang Nhục Nhục.
Nhìn thấy chủ nhân, nó càng phấn khích, rất muốn mở cửa phòng.
Giang Diệu Diệu lấy chìa khóa ra, Lục Khải Minh giữ chặt cưa điện để đề phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-chi-muon-lam-mot-con-ca-man/chuong-101.html.]
Cánh cửa được mở ra, trong phòng cũng không có bất kỳ đồ vật dư thừa nào, thậm chí nó còn ... im ắng đến mức kỳ lạ.
Con zombie nhỏ nằm im trên mặt đất không cử động, nó không giống như lúc trước kích động mỗi khi bọn họ đến nữa.
Ánh mắt hai người rơi vào người nó, Lục Khải Minh bước tới, dùng mũi giày đá đá vào nó, nhưng nó vẫn không có phản ứng lại, ngồi xổm xuống, mở ga trải giường ra kiểm tra.
"Có vẻ như... Nó đã chết."
Vài phút sau, anh ngẩng đầu lên nhìn Giang Diệu Diệu nói.
Zombie ban đầu vốn là xác chết, ngay cả trái tim cũng không còn đập nữa.
Chẳng lẽ là ... năng lượng trong cơ thể của lũ zombie nhỏ không thể chịu được bọn họ liên tục lấy m.á.u của nó, cho nên cạn kiệt dẫn đến bây giờ sắp…Biến mất theo đúng nghĩa?
Giang Diệu Diệu kinh ngạc bước tới, đeo găng tay vào và chạm vào đầu của con zombie nhỏ.
Cô chạm đến đâu da đầu của nó rữa ra đến đấy, để lộ ra một cái đầu lâu trắng hếu.
Toàn thân của nó rã ra thành một bãi nhầy nhầy dính dính, bốc mùi hôi thối, chỉ có chiếc khoá trường mệnh đeo trên cổ vẫn còn phát ra ánh sáng như lúc đầu.
Zombie nhỏ thật sự đã chết.
Nó không còn có thể tung tăng nhảy nhót như người sống, cũng không thể đi lang thang kiếm ăn giống như những con zombie khác được nữa.
Không bao lâu nữa da thịt của nó cũng sẽ hóa thành cát bụi, xương cốt cũng sẽ bị mưa gió hoà tan vào trong đất.
Giang Diệu Diệu tự hỏi không biết nó c.h.ế.t vì đã đi tới điểm cuối cùng của sinh mệnh, hay là bởi vì không chịu nổi sự tra tấn trong mấy ngày nay của bọn họ.
Bất luận là vì nguyên nhân gì thì nó cũng đã c.h.ế.t trong khi bị bọn họ giam cầm.
Sự thật này khiến cô có cảm giác mình giống như một tên đao phủ tàn nhẫn.
Đêm đó Giang Diệu Diệu trở mình lăn qua lộn lại trên giường không tài nào ngủ được, sáng sớm hôm sau thức dậy với đôi mắt thâm quầng, cô hỏi Lục Khải Minh: "Chúng ta có thể tìm một chỗ chôn cất nó được không?"
Dù sao thì mấy ngày nay nhờ m.á.u của nó mà bọn họ tránh được nguy hiểm, tìm một chỗ an táng nó thật tốt cũng xem như là báo đáp nó.
Lục Khải Minh vốn định lấy m.á.u của nó thêm hai ngày nữa, chờ đến lúc nó hoàn toàn vô dụng thì tìm một chỗ rồi quẳng nó đi.
Nhưng thấy Giang Diệu Diệu trong lòng áy náy nên không nỡ từ chối, vì thế anh liền gật đầu đồng ý.
Họ không thể đi quá xa thành phố, cũng không thể chôn nó trên đường lớn được, vì vậy nơi tốt nhất để chôn cất nó là bãi cỏ cạnh hồ nhân tạo.
Ngôi mộ nằm ở hướng bắc quay mặt về hướng nam, có thể mỗi ngày đón ánh nắng mặt trời, xung quanh có hoa có cỏ, cũng coi như là một mảnh đất có phong thuỷ tốt.
Hai người chia nhau làm việc, Giang Diệu Diệu sang nhà hàng xóm bên cạnh tìm một bộ quần áo trẻ con sạch sẽ thay cho nó, lại tìm được một cái ô tô đồ chơi nhét vào tay nó.
Lục Khải Minh lấy một cái chậu rửa mặt nhỏ, vắt hết tinh khí cuối cùng của con zombie, rút hết số m.á.u còn lại trong cơ thể nó rồi cất trong chậu rửa mặt.