Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn - Chương 180
Cập nhật lúc: 2024-06-21 16:47:14
Lượt xem: 283
Hai người đều mệt muốn c.h.ế.t rồi, giữa trưa không có ai còn sức lực để nấu cơm, đành gặm bánh quy đỡ đói.
Mưa to vẫn kéo dài, Giang Diệu Diệu ngồi bên cạnh cửa sổ, vừa ăn bánh quy vàng óng vừa thưởng thức cảnh mưa rơi.
Hạt mưa trĩu nặng dày đặc, tựa như có thần tiên từ trên trời đổ nước xuống.
Đổ nước…… Đúng rồi!
Cô đột nhiên vỗ đùi.
“Em nhớ ra rồi!”
Lục Khải Minh đang dùng kindle xem Tây Du Ký, bị động tác của cô làm hoảng sợ, quay đầu lại hỏi: “Nhớ tới cái gì?”
Cô rốt cuộc đã biết, tại sao hai bộ t.h.i t.h.ể kia lại có xương màu hồng nhạt!
Trong nguyên văn, chính phủ dẫn dắt nhân dân tạm thời thoát khỏi thành thị, nhưng vẫn luôn không từ bỏ mục tiêu trở lại.
Quân đội vừa thành lập căn cứ an toàn, đồng thời khi đó nhóm chuyên gia cũng nỗ lực nghiên cứu thuốc để đối phó zombie.
Nghiên cứu chia làm ba phương hướng.
Một là vắc-xin phòng bệnh giúp người bình thường chống đỡ cảm nhiễm. Hai là thuốc để làm zombie khôi phục trở lại thành người thường. Ba là độc tố để làm zombie tăng nhanh tốc độ tử vong.
Cứu người so với g.i.ế.c người luôn khó hơn. Trong ba phương hướng, chỉ có phương án cuối cùng là có tiến triển nhanh nhất. Chưa đến một năm từ lúc zombie bùng nổ đã nghiên cứu ra được lô sản phẩm đầu tiên.
Bọn họ chọn lựa ra mấy cái thành thị có số lượng ít zombie làm thí điểm, để ưu tiên cho việc khống chế. Độc tố bị hòa tan vào không khí thành sương mù, dùng máy bay phun từ trên cao.
Hơn một tháng trước cô đã nhìn thấy phi cơ. Mười phần thì có tám chín phần là đang thực hiện dự án này, khó trách họ cho bay thấp như vậy.
Giang Diệu Diệu cuối cùng cũng sáng tỏ, biểu tình càng thêm ngưng trọng, nhào qua đi bắt lấy tay của Lục Khải Minh.
“Thời gian tới tốt nhất chúng ta không cần ra cửa.”
Anh lộ ra vẻ hoang mang khó hiểu: “Vì sao? Không phải đã bàn là đợi đến khi mưa tạnh thì lại đi tìm nước uống sao?”
Giang Diệu Diệu lộ ra vẻ mặt khó xử, không biết giải thích với anh như thế nào, rồi lại còn phải thuyết phục anh nữa.
Dù sao trong nguyên văn đã miêu tả kết quả của lần thí điểm này là—— triệt để thất bại.
Cô không muốn trở thành vật hy sinh cho thí nghiệm đâu.
Độc tố vận hành dựa trên nguyên lý kích thích tế bào biến dị trong cơ thể zombie, để đẩy nhanh tốc độ hư thối, làm chúng nó mất đi năng lực hành động.
Giả thiết này nghe có vẻ rất hợp lý nhưng mà tốc độ của các loại thuốc độc được phát minh không bằng tốc độ biến dị các tế bào của zombie.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-chi-muon-lam-mot-con-ca-man/chuong-180.html.]
Vì vậy khi sản phẩm này bắt đầu được đưa vào thực nghiệm, chỉ có thể g.i.ế.c c.h.ế.t một bộ phận zombie yếu nhất. Những zombie còn sống sót nhờ vậy mà biến dị, tính công kích càng mạnh mẽ, thậm chí còn phát triển trí lực.
Ban đầu chúng chỉ công kích nhân loại theo bản năng, sau này lại phát triển thành tổ chức bắt g.i.ế.c theo kế hoạch.
Thành phố này bị lựa chọn làm thí điểm có nghĩa là số lượng zombie ở đây không nhiều lắm.
Một khi tất cả zombie ở đây bị cảm nhiễm, nếu chúng bị biến dị thì lực uy h.i.ế.p của bọn chúng còn nguy hiểm hơn so với đợt hồng thủy trước đó.
Muốn mặc đồ phòng hộ để đánh lừa bọn chúng như những zombie cấp thấp trước kia thật sự còn khó hơn lên trời.
Nguyên văn có nói, kế hoạch này phải tiến hành đến lần thứ ba mới hoàn thành. Từ lúc cô nhìn thấy trực thăng đến nay đã qua một tháng, không biết họ đã rải thuốc xong chưa.
Cho dù như thế nào đi nữa thì hai người họ cũng không thể mạo hiểm.
Lục Khải Minh dựa vào giường, đang chờ cô trả lời.
Giang Diệu Diệu nghĩ một lúc, nói: “Em biết lý do vì sao hôm trước trực thăng lại đến đây rồi.”
“Ồ?”
“Em thấy lúc đó trực thăng có rải gì đó xuống dưới này, ban đầu em tưởng họ phun nước xuống. Nhưng hôm qua nhìn được hai con zombie đó… Em nghĩ là họ đang rải độc xuống để g.i.ế.c bọn chúng.”
Lục Khải Minh buông di động trong tay xuống, ngồi bật dậy.
“Em chắc chắn chứ?”
“Ừ!” Giang Diệu Diệu nói: “Mấy cái nước họ rải xuống chắn hẳn có độc tính, chúng ta thường xuyên đi ra ngoài nếu không cẩn thị sẽ bị trúng độc. Cho nên dạo tới mình không cần ra ngoài nữa đâu.”
Anh buồn cười, nói: “Em chắc chắn là mấy thứ này không phải từ tiểu thuyết em đọc ra chứ?”
Cô cau mày lại: “Em nghiêm túc đấy, anh đừng có hi hi ha ha được hông?”
“Được rồi, em đã nói thế thì chúng mình không ra ngoài nữa. Có điều anh vẫn muốn hỏi em một vấn đề.”
“Vấn đề gì vậy?”
Anh đột nhiên nắm lấy tay cô, đuôi lông mày khẽ nhếch lên, hỏi: “Em có yêu anh không?”
Ngoài phòng mưa to ào ào đổ xuống, phòng trong lại yên tĩnh.
Lúc sáng Giang Diệu Diệu lấy một lọ nước hoa Hermes từ trong kho hàng ra đem vào phòng xịt xịt, bởi vậy hiện tại trong gian phòng này tràn ngập mùi hương thanh mát.
Lục Khải Minh mặc một chiếc áo thun trắng rộng thùng thình đưa lưng về phía cửa sổ. Lông mi vừa dày lại còn dài, trong đôi mắt đen trong veo ấy chỉ hiện lên duy nhất hình bóng của cô.
Đáp án của Giang Diệu Diệu chỉ có một, nhưng đối diện với ánh nhìn chăm chú ấy đột nhiên cô lại ngượng ngùng trả lời. Cô quay mặt sang hướng khác muốn tránh ánh mắt của anh.