Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn - Chương 273
Cập nhật lúc: 2024-06-23 17:57:13
Lượt xem: 133
Giang Diệu Diệu thở phào nhẹ nhõm, bóp má anh và nói: "Tốt quá rồi."
Lục Khải Minh phản kích lại: "Nếu như hình dáng bên ngoài của anh cũng biến thành một ông già, thì em sẽ làm thế nào?"
"Có lẽ em sẽ buồn c.h.ế.t mất."
"Buồn chết?"
“Một người đàn ông ở độ tuổi năm mươi lại giống như một kẻ ngốc. Dù gì em cũng kết hôn với anh ta rồi, li hôn lại rất rắc rối, chẳng phải chỉ có thể buồn c.h.ế.t à."
Lục Khải Minh tối sầm mặt lại: "Được lắm, em lại còn có suy nghĩ li hôn với anh."
Giang Diệu Diệu ngẩng mặt lên.
"Không phục à?"
Anh trở mình như một con hổ, đổi vị trí với cô và vỗ mạnh vào m.ô.n.g cô.
Giang Diệu Diệu than phiền: "Bạo lực gia đình! Đây là bạo lực gia đình!"
Lục Khải Minh vén mái tóc loà xoà trước mặt của cô và hôn từ sau gáy.
Đêm dài đằng đẵng, thanh xuân vô bờ bến.
Chiếc giường quá nhỏ, kết quả sau đó Giang Diệu Diệu phải duy trì tư thể nằm sấp trên người Lục Khải Minh, sức cùng lực kiệt mà ngủ thiếp đi.
Bảy giờ sáng, tiếng chuông đinh tai nhức óc của điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng, hai người đồng thời bị đánh thức.
Lục Khải Minh che tai lại vì đau.
"Ai lại đáng ghét như vậy chứ, vừa mới sáng sớm ngày ra đã gọi điện cho em?"
Giang Diệu Diệu cầm lấy điện thoại liếc nhìn, ngáp một cái rồi tắt nhạc chuông nói: "Là đồng hồ báo thức, đã đến giờ dậy đi làm rồi."
"Đi làm?"
Anh đã quay về rồi mà cô còn muốn đi làm?
Lục Khải Minh thậm chí còn không nghĩ đến điều đó, vòng tay anh ôm cô như những chiếc vòng sắt.
"Không được phép đi."
Giang Diệu Diệu: "Đùa gì vậy? Buông tay ra nào."
"Hoặc xin nghỉ, hoặc tìm người thay thế lên lớp, hoặc từ chức. Dù sao thì em cũng không được phép rời đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-chi-muon-lam-mot-con-ca-man/chuong-273.html.]
"... Mọi người đều rất bận, em có thể tìm ai thay em chứ?"
"Chỉ là môn toán tiểu học, ai không dạy được? Hay trong lòng em, những học sinh đó quan trọng hơn chồng em hả?"
Học sinh so sánh với chồng? Cái khái niệm kiểu gì vậy?
Hai khuôn mặt hiện lên trong đầu Giang Diệu Diệu, sau khi so sánh lại, càng nghĩ càng đau đầu, cô nhấc tay anh ra.
"Đừng có đùa nữa, hãy ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, em sẽ quay lại ngay sau khi tan làm."
Lục Khải Minh đã trở thành một viên kẹo cao su không thể đẩy được hoặc đá bay đi, cứ thế dính vào cô.
Giang Diệu Diệu bị anh quấy rối đến nỗi phải gọi điện lần lượt cho trường tiểu học và mẫu giáo để xin nghỉ phép cho mình và Nhục Nhục.
Ngay khi đặt điện thoại xuống, Lục Khải Minh hạnh phúc hôn cô.
"Ngoan thật đấy! Anh yêu em rất nhiều. Nằm xuống đi, anh sẽ làm bữa sáng cho em."
Anh bước xuống giường và mặc quần áo khi nói xong.
Giang Diệu Diệu khó hiểu hỏi: "Anh không mệt à?"
Đêm qua rõ ràng Lục Khải Minh đòi hỏi chuyện kia rất nhiều.
Lục Khải Minh hếch cằm lên, mặc một chiếc quần size to vào bếp.
Giang Diệu Diệu tưởng rằng kỹ năng nấu nướng của mình đã tiến bộ hơn rất nhiều, trước đây thậm chí còn không biết gói sủi cảo thì bây giờ đã có thể tạo ra một bữa ăn ngon lành với những nguyên liệu hạn chế.
Tuy nhiên, sau khi ăn cháo do Lục Khải Minh nấu, cô phải thừa nhận rằng nấu ăn thực sự đòi hỏi tài năng.
Cùng một loại gạo, cùng một cái nồi, thành phẩm do bên kia làm ra thơm hơn bên mình.
Có vẻ như trong tương lai, dù lười biếng hay thích hưởng thụ thì con người đều sẽ nấu ăn nhiều hơn nữa.
Cô đã bắt đầu tự hỏi làm thế nào để siết chặt anh, còn Lục Khải Minh thì vẫn đang cầu xin khen ngợi một cách ngu ngốc, nhìn cô đầy mong đợi.
"Có ngon không?"
Giang Diệu Diệu nở một nụ cười khó hiểu và giơ ngón tay cái lên cho anh.
"Cực kỳ ngon luôn."
Lục Khải Minh vui vẻ bưng nồi lên: "Nếu ngon thì ăn thêm đi, anh nấu rất nhiều đấy."
Ăn sáng xong, hai người định dắt Nhục Nhục ra ngoài đi dạo. Dù gì, Lục Khải Minh cũng đã ở trong phòng thí nghiệm được vài năm và tách biệt với môi trường tự nhiên quá lâu.