Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 119
Cập nhật lúc: 2024-08-09 19:19:06
Lượt xem: 216
Hổ mẹ hài lòng gật đầu, l.i.ế.m sạch m.á.u trên cổ bé con.
Kiều Nghệ còn không quên nhìn về phía Người đẹp ốm yếu, đôi mắt xanh nhạt lộ ra vẻ kiêu ngạo.
“Grừ grừ…” Người đẹp ốm yếu, anh nhìn xem, tôi có giỏi hay không?
“Ngao Ngao thật giỏi!” Thẩm Chi Hủ khen một tiếng.
Hì hì…
Kiều Nghệ vui vẻ, l.i.ế.m sạch m.á.u trên miệng.
Sau khi Thẩm Chi Hủ thu con thỏ được hổ trắng nhỏ săn vào không gian, một người hai hổ đi xuống núi.
Bọn họ ra ngoài đã lâu, Thẩm Chi Hủ liếc nhìn đồng hồ, lúc này đã hơn mười giờ tối vì vậy trở về tắm rửa rồi nghỉ ngơi.
…
“Sao anh Thẩm còn chưa về? Không phải là xảy ra chuyện gì chứ?”
Trong phòng khách ở tầng một của tòa nhà dân cư, Lý Văn Bân đợi người nên còn chưa ngủ. Bọn họ đang đợi Thẩm Chi Hủ trở về, nghe thấy giọng điệu bất an của Trần Khải Lương, Cao Hoằng Khải trừng mắt nhìn cậu ta.
“Nói bậy có cái gì đó, cho dù cậu có xảy ra chuyện thì anh Thẩm cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Trần Khải Lương cũng biết mình nói sai, mỉm cười sờ sờ mũi.
“Đã về rồi!” Phù Nhã Vấn ở trong góc đột nhiên lên tiếng.
Trước khi mọi người kịp hiểu, Thẩm Chi Hủ đã mang theo hai con hổ trắng trở về, anh còn mang theo con gà rừng tình cờ bắt được khi xuống núi về cho bọn người Lý Văn Bân bổ sung thêm thức ăn.
“Anh Thẩm đi lên núi sao?”
Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng: “Kiếm một ít mồi dự trữ cho Đại Bạch.”
Mọi người đều biết rõ hổ trắng trắng là loài thích ăn thịt, việc nó lên núi săn mồi là chuyện bình thường.
“Sao mọi người còn chưa ngủ?” Thẩm Chi Hủ lại hỏi.
“Đang đợi anh đấy.”
Đợi anh?
Ánh mắt Thẩm Chi Hủ đảo quanh bọn họ, cuối cùng rơi trên người Cao Hoằng Khải, giống như muốn để cho anh ta giải thích.
“Haizz, chính là anh ra ngoài quá lâu, tất cả mọi người đều đang lo lắng không biết có xảy ra chuyện gì không?”
Thẩm Chi Hủ ngạc nhiên nhìn Cao Hoằng Khải, ở kiếp trước ngoài việc gia nhập đội ngũ của Đặng Diệc, sau khi trốn khỏi viện nghiên cứu anh chưa từng gia nhập bất kỳ đội nào, anh luôn ở một mình. Bây giờ anh có thêm hai con hổ trắng nhưng anh vẫn không quen lắm với sự chăm sóc của những người khác trong đội vì vậy anh bình tĩnh nói: “Sau này không cần đợi tôi.”
Anh dừng lại rồi nói thêm: “Ngao Ngao và tôi có khả năng tự bảo vệ mình, không cần lo lắng.”
Nói xong, Thẩm Chi Hủ đưa gà rừng cho Cao Hoằng Khải.
“Ngày mai làm thêm một món.”
Cao Hoằng Khải ngơ ngác cầm lấy con gà rừng, khi tỉnh táo lại, Thẩm Chi Hủ đã đưa hai con hổ trắng lên lầu rồi.
“Chà, anh Thẩm cũng rất tốt!” Cao Hoằng Khải liếc nhìn gà rừng, không nhịn được l.i.ế.m liếm môi: “Ngày mai chúng ta hầm canh gà đi.”
Lý Văn Bân cũng có thay đổi cái nhìn về Thẩm Chi Hủ, nhưng Trình Dao lại nghĩ đến điều gì đó, vuốt ve mấy dây đằng quấn quanh cánh tay.
Có lẽ, nàng có thể hỏi Thẩm Chi Hủ có muốn gia nhập đội ngũ của bọn họ không?
Hôm sau.
Kiều Nghệ được đưa cho một bát canh gà đầy nấm thơm, trong đó còn có thêm vài miếng thịt gà do Cao Hoằng Khải đặc biệt thêm vào.
Cô thầm khen sự chu đáo của Cao Hoằng Khải, tuy tài nấu nướng của anh ta không bằng Người đẹp ốm yếu nhưng cô vẫn ăn hết sạch bát canh gà.
Hổ mẹ cũng được một bát, nhưng nó không thích đồ ăn chín, l.i.ế.m vài cái rồi không ăn nữa, phần còn lại đưa cho hổ con.
"Ợ…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-119.html.]
Kiều Nghệ uống liền hai bát canh gà ợ hơi nhìn Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ đã hạ quyết tâm sẽ chú ý tới chế độ ăn uống của hổ trắng nhỏ cho nên khi cô nhìn sang, mặt anh không biểu cảm mà uống hết bát canh gà, nhanh đến mức như thể một giây tiếp theo cô sẽ cướp đồ ăn của anh vậy.
Kiều Nghệ: "..."
Cô không nói nên lời, liếc mắt nhìn Người đẹp ốm yếu.
Có cần phải thế không? Cô sẽ không cướp đồ ăn của anh mà!
Người đẹp ốm yếu trông gầy gò yếu ớt nên ăn nhiều hơn mới phải! Hổ rất thông minh, làm sao có thể cướp thức ăn của anh?
Ăn sáng xong, đoàn người thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi thôn Đường Hà.
Hai chị em Lưu Y Na đến tiễn bọn họ, kể từ khi biết bọn họ có nhiệm vụ và không thể ở lại, trên mặt Lưu Y Na không khỏi che giấu sự thất vọng, nhưng trong lòng cô ta vẫn rất biết ơn Lý Văn Bân và những người khác. Mặc dù không ở lại nhưng đã nói cho bọn họ biết làm sao để đến được căn cứ Hoài Long và công dụng kỳ diệu của lõi tinh hạch trong đầu zombie.
Trình Dao và Lý Văn Bân sáng nay dậy thật sớm, đi dạo trong thôn một vòng nói cho bọn họ cách phòng thủ những chỗ sơ hở, chỉ điều này thôi cũng xứng đáng với sự cảm kích của thôn bọn họ.
Trước khi rời đi, Lưu Y Na không nhịn được hỏi: "Chị Trình Dao, sau khi hoàn thành nhiệm vụ mọi người có quay lại không?"
Trình Dao không ngờ Lưu Y Na lại hỏi như vậy, suy nghĩ vài giây, nàng kiên quyết trả lời: "Sẽ về!"
Khi quay lại họ sẽ đi ngang qua thôn Đường Hà, ghé vào một chút cũng không làm chậm trễ thời gian.
Cho dù Trình Dao có nói thật hay không, câu nói này cũng đủ khiến Lưu Y Na vui vẻ hồi lâu.
"Chúc mọi người một chuyến đi bình an và trở về an toàn." Lưu Y Na chân thành chúc mừng.
"Cảm ơn!"
Trình Dao và những người khác vẫy tay chào chị em Lưu Y Na, sau khi lên xe, ba chiếc xe từ từ rời khỏi thôn Đường Hà hướng về thành phố Hồng Diễn.
...
Sau khi rời khỏi thôn Đường Hà, đoàn người Thẩm Chi Hủ không gặp phải trường hợp khẩn cấp nào như con bạch tuộc khổng lồ, ngày tháng trôi qua, chẳng bao lâu, họ đã rời khỏi căn cứ Hoài Long được hơn một tuần.
Trong khoảng thời gian này, dị năng ngăn cách của Kiều Nghệ đã thành công thăng cấp lên cấp 4, cô vui mừng đến mức nhảy cẫng lên, suýt chút nữa đã chọc tức hổ mẹ.
Không chỉ Kiều Nghệ đã thăng cấp mà Lý Văn Bân và bốn người còn lại cũng đã thăng cấp lên cấp 3, về phần Trình Dao và đội của bọn họ, cấp độ sức mạnh của Trình Dao là không xác định, còn Phù Nhã Vấn và Triệu Tư Trạch từ cấp 3 cũng đã thăng cấp lên cấp 4.
Chuyến đi này, có thể nói họ đã thu được rất nhiều điều!
Tối hôm đó, đoàn người Thẩm Chi Hủ không tìm được chỗ ở kịp thời trong khu vực dịch vụ nên phải ngồi trên xe vào ban đêm.
Kiều Nghệ và hổ mẹ sau khi xe dừng lại, hai mẹ con đi đến chỗ Thẩm Chi Hủ, ra hiệu bằng mắt vài lần, Thẩm Chi Hủ hiểu ý của họ chuẩn bị đưa họ ra ngoài.
Trước khi rời đi, Thẩm Chi Hủ nghĩ đến lần trước Cao Hoằng Khải đợi bọn họ, giải thích cụ thể tình huống, sau đó cùng hai mẹ con rời đội, đi dạo gần đó.
Dương Bội Doanh ngồi bên cạnh Đặng Hoài Hoa, nhìn Thẩm Chi Hủ một mình rời đi cùng hai con hổ, trong lòng không khỏi có chút hâm mộ.
"Thẩm Chi Hủ thật sự rất tuyệt vời!"
Đặng Hoài Hoa tràn đầy đồng cảm mà gật đầu một cái, trong đầu nhớ lại tài b.ắ.n cung điêu luyện của Thẩm Chi Hủ khi chiến đấu với con bạch tuộc khổng lồ ngày đó, càng ngưỡng mộ Thẩm Chi Hủ hơn.
Sau khi rời đội, hổ mẹ và Kiều Nghệ vui vẻ chạy trốn, trên đường gặp phải zombie, Kiều Nghệ phát ra dị năng ngăn cách, đánh bật lũ zombie hết lần này đến lần khác như thể chỉ là một game đơn giản vậy, sau đó hổ mẹ lười biếng đánh thêm vài chiêu, cuối cùng Thẩm Chi Hủ chăm chỉ đeo găng tay và đào tinh hạch.
Xung quanh zombie gần như đều đã được Kiều Nghệ và hổ mẹ dọn dẹp, chiếc túi nhỏ Thẩm Chi Hủ mang theo cũng đầy ắp, bên trong chứa tinh hạch cấp 1 cấp 2 mà bọn họ thu hoạch được trong khoảng thời gian này.
"Có vui không?"
Nhìn thấy hổ trắng nhỏ dừng lại, Thẩm Chi Hủ cởi găng tay ra muốn vuốt ve gò má của cô. Không ngờ, hổ trắng nhỏ nhanh nhẹn né tránh, trong đôi mắt xanh nhạt hiện rõ vẻ chán ghét.
Thẩm Chi Hủ : “...”
Anh thiếu chút nữa đã bị nhóc con này chọc tức rồi.
"Ngao Ngao lại chê tôi nữa sao?"
Thẩm Chi Hủ sâu sắc cảm thấy mình chỉ là một công cụ bị hổ trắng nhỏ lợi dụng sau đó sẽ bị vứt bỏ.
(Thẩm Chi Hủ: Bị vợ chê phải làm sao? Cầu online.)