Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 125
Cập nhật lúc: 2024-08-09 19:20:49
Lượt xem: 192
Trình Dao vẫn không nói gì còn Triệu Tư Trạch thì sờ cằm: “Đội hình của nhóm này rất giỏi, một mình đoàn xe của bọn họ vẫn có thể đi lấy lương thực được, vậy thì tại sao bọn họ còn muốn hợp tác với chúng ta chứ?”
“Là bởi vì muốn lấy chúng ta ra làm bia đỡ đạn chứ sao.” Phù Nhã Vấn trả lời.
“Vậy thì phải xem thử bọn họ có cái phúc đó không đã.” Trình Dao mím môi, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn: “Nhã Vấn, cô nói lại những chuyện này cho nhóm Lý Văn Bân đi, để bọn họ tăng cường cảnh giác.”
“Tôi biết rồi.” Phù Nhã Vấn cầm bộ đàm lên, lặp lại những gì vừa nói.
Cao Hoằng Khải nghe xong thì hít sâu một hơi: “Dị năng sức mạnh tinh thần này của Phù Nhã Vấn có lợi thật đấy!”
Thẩm Chi Hủ quay đầu liếc nhìn anh ta nhưng không nói gì.
Lý Văn Bân nghiêm túc trả lời trên bộ đàm, cuối cùng yêu cầu Thạch Kính Tùng và Trần Khải Lương theo sát và bảo vệ cho Đặng Hoài Hoa.
Đặng Hoài Hoa là người yếu nhất trong nhóm bọn họ, đồng thời anh ta cũng là người phát nhiệm vụ, vì vậy việc bảo vệ sự an toàn của anh ta là cực kỳ quan trọng.
Đặng Hoài Hoa nghe được sự sắp xếp của Lý Văn Bân, anh ta không khỏi cảm thấy cảm động thêm vài phần, đồng thời cũng yên lặng nắm chặt thanh trường đao trong tay, thầm nghĩ nếu có nguy hiểm chắc chắn anh ta sẽ không để mình thành gánh nặng của Thạch Kính Tùng và Trần Khải Lương.
Sau khi lái xe được khoảng một giờ, số zombie bọn họ gặp phải càng ngày càng ít, các tòa nhà chung quanh cũng không còn là nhà cao tầng nữa.
Nhóm người Lý Văn Bân nhìn thấy thế thì càng cảnh giác hơn.
Chạy thêm hai mươi phút nữa, bọn họ nhìn thấy ở phía xa có một nhà máy chế biến lương thực khổng lồ.
Đến lúc này, đoàn xe của Địch Thao đi chậm lại rồi từ từ dừng lại.
Nhìn thấy Địch Thao xuống xe trước, Lý Văn Bân và phó lái Trần Khải Lương liếc mắt nhìn nhau, sau đó dùng bộ đàm hỏi ý kiến của Trình Dao.
Trình Dao còn chưa kịp trả lời thì Địch Thao đã dẫn đầu đoàn người đi đến bên cạnh xe của Trình Dao, lại còn vô cùng lịch thiệp gõ cửa sổ xe Trình Dao.
Người đi theo sau Địch Thao là Tôn Vĩnh Trình, anh ta là người có đầu óc đơn giản nên không phát hiện ra ý định rõ ràng của Địch Thao, lẩm bẩm một mình: “Từ khi nào thì đại ca lại lịch thiệp như vậy chứ, chẳng lẽ mặt trời mọc lên từ hướng tây rồi sao?”
Phí Minh đi theo sau anh ta nghe thấy vậy thì lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết.
“Có chuyện gì sao?” Trình Dao quay cửa kính xe xuống, sắc mặt không đổi nhìn Địch Thao.
“Chúng ta đã đến nơi rồi.” Vừa nói chuyện ánh mắt của Địch Thao vừa dính chặt lên khuôn mặt xinh đẹp của Trình Dao, trong lòng mơ hồ dâng lên một ngọn lửa tên là dục vọng.
Trình Dao chợt thấy buồn nôn như nuốt phải một con ruồi, lạnh lùng mở miệng: “Cất ánh mắt của anh lại cho tôi, nếu anh không cần nó nữa tôi có thể giúp anh móc ra!”
Hít. . .
Phí Minh và Tôn Vĩnh Trình đồng thời hít một hơi thật sâu, bọn họ lo lắng nhìn sang Địch Thao, sợ anh ta tức giận sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t Trình Dao.
Nhưng bất ngờ là chẳng những Địch Thao không tức giận mà còn vừa cười vừa vỗ tay.
Đủ “cay” ha!
Anh ta chỉ thích loại người kiêu căng khó thuần như thế này, bởi vì sau khi chinh phục được sẽ càng thấy sướng hơn!
Cũng may là Trình Dao còn chưa biết suy nghĩ trong lòng của Địch Thao, nếu không chắc chắn nàng sẽ dùng dây leo siết cổ tên đàn ông kinh tởm này rồi.
Sau khi nàng xuống xe, ba người Phù Nhã Vấn cũng xuống xe theo.
Ánh mắt Địch Thao lướt qua cơ thể của Phù Nhã Vấn và Dương Bội Doanh một lượt, cuối cùng anh ta vẫn cảm thấy Trình Dao phù hợp với khẩu vị của bản thân hơn.
Lý Văn Bân nhìn thấy Trình Dao xuống xe, tất nhiên anh ta cũng mang nhóm người Trần Khải Lương xuống xe theo, sau đó bước nhanh đến hội hợp với nhóm người Trình Dao.
“Sao lại dừng lại rồi? Không phải nói muốn tới kho lương thực hay sao?” Lý Văn Bân hỏi.Mình có 200 bộ truyện chữ full dịch, ai cần bộ nào hoặc mua full list thì kb zalo 0901945059 nhé ,30k 1 bộ 5 bộ 100k,, full list 400k ạ 1: đại quản gia là ma hoàng 2: hồng hoang quan hệ hộ 3: ta an tĩnh làm cẩu đạo 4:vô địch kiếm vực 5: trọng sinh trở thành mạnh nhất vũ trụ 6: công tử biệt tú 7: ta nguyên thần có thể ký thác thiên đạo 8:siêu cấp phản diện 9: vô địch siêu thúc tổ 10: đại phụng đã canh nhân 11: đệ nhất danh sách 12: đạo quân 13: quỷ bí chi chủ 14: ta không biết ta là cao nhân 15: côn lôn ma chủ 16: minh thiên hạ 17: vợ ta là thiên hạ giảng đường 18:mật mã tây tạng 19: ta bắt đầu sáng tạo thiên cơ lâu 20: vô địch thật tịch mịch 21: ta không mún nghịch thiên 22: nguyên lai ta là tu tiên đại lão 23: cổ chân nhân 24:ta có hệ thống auto tu luyện 25:lão nạp phải hoàn tục 26:siêu thần yêu nghiệt 27: thế giới hoàn mỹ 28:ta thành lập tổ chức sát thủ ở huyền huyễn 29: thái cổ thần vương 30: mục thần ký 31: we chát của ta thông tam giới 32: tuyệt đỉnh đan tôn 33: tiên lộ tranh phong 34: con thỏ này phải c.h.ế.t 35:vô địch kiếm vực 36: tàn bào 37:vạn cổ tối cường tông 38: chí tôn đặc công 39:cửu tinh thiên thần quyết 40:đại bát hầu 41: cửu tiêu 42: vạn tộc chi kiếp 43:đồ nhi vi sư ko xún núi 44: đầu bếp tại dị giới 45:hệ thống tu luyện toàn năng 46: huyền huyễn ta là thần thoại 47:lược thiên ký 48: ma thiên ký 49:ma kiếm lục 50: khủng bố sống lại 51:minh thiên hạ 1-2 52: ngũ hành thiên 53:nguyệt huyết thần toạ 54:như ý tiểu lang quân 55: siêu cấp phản diện 56:phong khí quan trường 57:ta chỉ mún an tĩnh chơi game 58:siêu cấp thiên phú 59:siêu phẩm vu sư 60:sử thượng đệ nhất tổ sư gia 61:ta là võ học gia 62:ta có thể là giả tiên 63:hàn môn kiêu sĩ 64: toàn cầu hung thú 65:toàn cầu cao võ 66:thần sủng tiến hoá 67:tạo hoá chi vương 68:thiên đồ đạo thư quán 68:thế giới sụp đổ 69: vạn tộc chi kiếp 70:tiên quốc đại đế 71:thôn thiên 72: tiên ma biến 74:tả đạo khuynh thiên 75:tu la ma đế.. Còn tiếpnnm
Địch Thao không trả lời nhưng Phí Minh mở miệng cười nhạo: “Anh không nhìn thấy à? Chỗ này chính là kho lương thực.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-125.html.]
Lý Văn Bân không thèm để ý đến thái độ của Phí Minh, ngẩng đầu nhìn nhà máy chế biến lương thực cách đó không xa, hỏi tiếp: “Các người biết bao nhiêu về nhà máy chế biến này?”
Phí Minh không ngờ tính tình của Lý Văn Bân lại tốt như vậy, anh ta liếc nhìn Địch Thao một cái, sau khi nhận được sự cho phép của Địch Thao, lúc này anh ta mới lấy bản đồ được vẽ đại khái ra đưa cho nhóm người Trình Dao.
“Đây là bản đồ sơ lược mà chúng tôi đã vẽ, tòa nhà bên trái là khu vực chế biến, còn bên phải là mục đích khi đến nơi này của chúng ta: Kho lương thực.”
Phí Minh nhớ tới chuyện nghe nói ở trong kho vẫn còn mấy tấn lương thực vẫn chưa bị chuyển đi, trong lòng nóng bừng, ánh mắt nhìn nhóm người Lý Văn Bân cũng lộ ra vẻ quái lạ.
Sau khi xem bản đồ xong, Lý Văn Bân và Trình Dao trao đổi ánh mắt, lại hỏi tiếp: “Trước đây nhà máy chế biến này có tổng cộng bao nhiêu công nhân vậy?”
Lý Văn Bân phát hiện ra nhà máy chế biến này vắng tanh, hoàn toàn không thấy một con zombie nào, toàn bộ nơi đây yên tĩnh một cách quái dị.
“Ít nhất cũng hàng trăm người.” Phí Minh trả lời, sau đó lại cười nhạo: “Sao vậy? Anh sợ rồi sao?”
Lý Văn Bân không biết tại sao Phí Minh lại hết lần này đến lần khác khiêu khích mình, anh ta cau mày, chậm rãi trả lời: “Tôi chỉ muốn biết một cách toàn diện hơn thôi.”
“Đi thôi.” Phí Minh nhún vai.
Lúc này Tôn Vĩnh Trình cũng lên tiếng: “Dao Dao có sợ không? Cưng đừng sợ, anh sẽ bảo vệ cưng.”
Trình Dao không thèm để ý Tôn Vĩnh Trình, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho anh ta.
Nhưng Địch Thao lại đang âm thầm lặp lại hai chữ “Dao Dao” ở trong lòng, yên lặng cong khóe môi, ánh mắt rơi vào chiếc xe cuối cùng trong đoàn xe của Lý Văn Bân, cố gắng dò hỏi: “Lát nữa chỉ có các mấy người các người vào nhà máy chế biến thôi à? Hai người anh em ngồi ở phía sau không đi cùng sao?”
Lý Văn Bân vốn muốn nói đương nhiên là bọn họ sẽ đi cùng nhau, nhưng nghĩ đến thái độ luôn muốn được tự do ở bên ngoài của Thẩm Chi Hủ thì anh ta không khỏi cảm thấy do dự.
“Sao vậy? Đội Trưởng Lý?”
Địch Thao vừa dứt lời thì Cao Hoằng Khải và Thẩm Chi Hủ cũng vừa xuống xe, Cao Hoằng Khải đi thẳng đến chỗ bọn họ còn Thẩm Chi Hủ thì đi vòng ra sau thùng xe.
Rõ ràng Địch Thao vẫn luôn chú ý vào thùng xe cực kỳ rộng rãi kia, anh ta xoay xoay nhẫn ngọc, rất muốn biết bên trong đó đang giấu thứ gì.
Thẩm Chi Hủ cũng không làm sự tò mò của Địch Thao kéo dài lâu, chưa tới một phút sau anh đã dẫn một lớn một nhỏ hổ trắng chậm rãi đi tới.
Shhhh. . .
Đoàn xe của Địch Thao liên tục hít sâu mấy hơi, xôn xao bàn tán.
“Clm, là hổ đó!”
“Vậy mà lại là hổ!”
“Còn có tận hai con!”
“Trời ạ! Chắc hẳn là động vật biến dị!”
Ánh mắt Địch Thao từ bình thường dần dần chuyển sang nghiêm túc.
Là động vật biến dị thật sao?
Xem ra anh ta phải cẩn thận đánh giá hiệu quả chiến đấu của nhóm người này mới được.
“Người anh em này lợi hại nha, vậy mà lại nuôi hai con hổ trắng.”
Sau khi Thẩm Chi Hủ đi đến gần, Địch Thao cười cười, dường như muốn tiến đến lôi kéo làm quen với anh. Thế nhưng Thẩm Chi Hủ lại còn chẳng buồn nhìn anh ta một cái, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.
Phí Minh cau mày, không vừa ý với thái độ của Thẩm Chi Hủ, anh ta định nói gì đó nhưng lại bị Địch Thao đưa tay lên ngăn lại, sau đó Địch Thao tiếp tục nói: “Người anh em, xưng hô như thế nào nhỉ?”
Cuối cùng Thẩm Chi Hủ cũng chịu nhìn Địch Thao một cái nhưng không có ý muốn trả lời, ánh mắt chuyển sang nhìn Lý Văn Bân: “Bao giờ thì đi vào?”
Cái thái độ tuyệt tình này…
Lý Văn Bân không khỏi vui mừng vì lúc trước họ gặp được Thẩm Chi Hủ, thái độ mà anh đối xử với họ không lạnh lùng như đối với Địch Thao.