Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 128
Cập nhật lúc: 2024-08-09 19:21:44
Lượt xem: 197
“Grào grào.” Mẹ thật là tốt.
“Grừ.”
Hổ mẹ cũng nhẹ giọng đáp lại.
Thẩm Chi Hủ nghe thấy tiếng động, cụp mắt nhìn lại.
“Sao vậy?”
“Grào grào.” Tôi không sao.
Dứt lời, Kiều Nghệ ngước mắt quan sát hoàn cảnh quanh đây. Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, cô luôn cảm thấy có người cứ luôn nhìn chằm chằm vào mình làm cô mơ hồ cảm thấy sợ hãi sởn gai ốc.
“Grừ grừ…” Người đẹp ốm yếu êi, anh có cảm thấy bị người khác nhìn trộm không?
Thẩm Chi Hủ nhìn theo ánh mắt hổ trắng nhỏ dạo qua xung quanh một vòng, nán lại thêm vài giây ở một nơi nào đó, khóe môi cong lên như có như không.
"Không sao đâu."
“Grào grào…” Cái gì mà không sao đâu? Có phải anh biết điều gì rồi không Người đẹp ốm yếu?
Kiều Nghệ không nhịn được, đến gần Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ cứ tưởng là hổ trắng nhỏ muốn ôm ấp nên dang rộng hai tay, đôi mắt đen láy tràn đầy ý cười.
“Ngao Ngao muốn ôm một cái sao?”
Kiều Nghệ: “…”
Ôm cái đầu anh á, cô không hề muốn nha.
Kiều Nghệ quay ngoắt đầu qua chỗ khác, không nhìn anh nữa.
Thẩm Chi Hủ thu tay lại, xoa xoa cằm.
“Em không muốn thật à?”
Kiều Nghệ làm bộ như không nghe thấy, chậm rãi lui về bên cạnh hổ mẹ.
Thẩm Chi Hủ tiếc nuối nhíu mày.
Bởi vì bị anh ngắt lời nên Kiều Nghệ quên khuấy mất mình muốn hỏi chuyện gì, một người hai hổ cũng đi tới bên cạnh đám người Lý Văn Bân.
“Anh Thẩm.” Cao Hoằng Khải gật đầu với Thẩm Chi Hủ, sau đó kể lại cho anh nghe những gì mình biết.
Nghe xong, Thẩm Chi Hủ khẽ “ừ” một tiếng, vô cùng bình tĩnh.
Mấy người Lý Văn Bân bị anh ảnh hưởng cũng ưỡn thẳng n.g.ự.c không hoảng hốt.
Lúc Cao Hoằng Khải nói chuyện cũng không kiêng dè Địch Thao, cho nên anh ta đã biết người đàn ông mặt trắng yếu đuối này họ Thẩm, còn được tôn trọng gọi là anh Thẩm, hẳn là có địa vị rất cao trong đội ngũ này của bọn họ.
Địch Thao vuốt ve chiếc nhẫn ngọc, trong lòng suy đoán.
Không quá mấy phút sau, dị năng giả tốc độ tên Tiểu Minh kia đã trở lại. Cậu ta lau lau mồ hôi trên trán, thấp giọng báo cáo thông tin đã điều tra được: “Đại ca, xung quanh kho hàng lớn không có zombie, nhưng cửa sổ đều đóng kín, không nhìn thấy tình huống bên trong kho hàng. Đúng rồi, tôi còn thử gõ cửa mà bên trong không có chút tiếng động nào, có lẽ trong đó cũng không có zombie đâu. Bây giờ chúng ta có nên thẳng tay phá cửa không?”
Tiểu Minh xin ý kiến của Địch Thao.
“Phá đi, để A Kim đi cùng cậu.”
“Vâng!”
Tiểu Minh rời đi với tốc độ nhanh đến mức họ không nhìn thấy bóng dáng, vị trí ban đầu chỉ còn lại tàn ảnh của cậu.
Tốc độ này khiến Kiều Nghệ phải lé mắt, nghĩ thầm đây chính là dị năng giả tốc độ nhỉ?
Nghĩ đến trước đây hổ mẹ đã một mình đối phó với con zombie tốc độ cấp 4, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi dán sát vào hổ mẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-128.html.]
“Grừ grừ…” Mẹ, sau này con sẽ không để mẹ phải đối đầu với nguy hiểm một mình nữa đâu!
Có vẻ như hổ mẹ cũng cảm nhận được, quay đầu l.i.ế.m láp đầu nhóc con.
Cảnh tượng màn ấm áp như thế rơi vào trong mắt Tôn Vĩnh Trình hơi chói mắt. Anh ta che vết thương đã ngừng chảy máu, hơi đáng thương xích lại gần Trình Dao.
“Dao Dao, vết thương của anh đau quá.” Anh ta không nhịn được, làm nũng.
Khóe mắt Trình Dao giật giật, không thèm bố thí cho Tôn Vình Trình một cái liếc mắt.
"Dzừa lắm!"
Ai bảo anh ta trêu chọc Đại Bạch làm chi? Nếu Đại Bạch bị thương, nàng sẽ cho người đàn ông lẻo mồm lẻo mép này c.h.ế.t không được tử tế!
Trình Dao sờ lên dây leo trên cánh tay, trong mắt chợt hiện lên sát ý.
Tôn Vĩnh Trình thua thiệt ở chỗ Trình Dao thì cực kỳ khó chịu, đồng thời cũng trút hận lên hổ trắng lớn. Anh ta thầm nghĩ nếu không phải vì con hổ trắng lớn này, chắc chắn mình sẽ không xấu mặt ở trước mặt Trình Dao như vậy.
Địch Thao tận mắt quan sát một màn như vậy thì nhíu chặt mày, không muốn Tôn Vĩnh Trình bám dính lấy Trình Dao, cho nên nói: “Chắc là A Kim và Tiểu Minh sắp phá cửa thành công rồi, chúng ta qua đó xem tình hình một chút đi.”
“Được.”
Đoàn người đông đúc đi về phía cửa nhà kho, bọn họ vừa đến thì A Kim và Tiêu Minh cũng vừa khéo phá cửa nhà kho xong. Chỉ nghe một tiếng “Rầm” thật lớn, tình hình bên trong nhà kho làm mắt mọi người sáng ngời.
Kho hàng rất lớn, bên trong dựng mấy chục thùng sắt kim loại thẳng đứng gọn gàng, cái thùng sắt nào cũng phải cao đến mất mét. Mọi người thấy vậy không khỏi bước vào, muốn xem bên trong có đồ ăn hay không.
Nghĩ như vậy, thực sự có người đã làm như thế thật.
Đó là dị năng giả tốc độ của đoàn xe Địch Thao, cậu ta vận dụng khả năng khéo léo của mình, chỉ chốc lát đã leo lên trên nóc thùng sắt, sờ Đông sờ Tây rồi thực sự mở thùng sắt ra. Gạo trắng đầy ắp ở bên trong tràn ra, cậu ta cúi đầu vốc một nắm gạo lên, vui mừng khôn xiết.
“Đại ca! Là gạo! Rất nhiều gạo luôn! Chúng ta trúng mánh rồi!”
Cậu năng giả tốc độ này vừa nói xong, các dị năng giả trong đoàn xe Địch Thao đều phấn khích, sau đó nhìn đám người Lý Văn Bân với ánh mắt bất thiện.
Nếu đã tới kho lương thực mà không gặp nguy hiểm gì, cớ gì bọn họ phải phân chia lương thực cho đám người xa lạ không có năng lực này?
Đám người Lý Văn Bân cảm nhận được sự thay đổi của bọn họ, bèn đồng loạt nắm chặt đao dài trong tay, trong lòng không ngừng cảnh giác.
Nhưng đúng lúc này, dị năng giả tốc độ bò lên thùng sắt bỗng nhiên ngã đập đầu xuống đất, tiếng rơi xuống rợn người vang lên khiến người ta không khỏi chú ý đến.
“Tiểu Minh! Cậu làm sao vậy?”
A Kim, người có quan hệ tốt nhất với Tiểu Minh, xông lên, nâng Tiểu Minh dậy thì phát hiện cậu ta đã không còn thở nữa, thần hồn đều tê dại.
“Đại ca, Tiểu Minh c.h.ế.t rồi!” A Kim phẫn nộ đến đỏ bừng mắt: “Là ai? Là ai đã g.i.ế.c Tiểu Minh?"
Ánh mắt của hầu hết mọi người trong đoàn xe Địch Thao đều đều đổ dồn vào bọn Lý Văn Bân, đáy mắt tràn ngập lửa giận và sự thù địch.
“Sao mấy người lại nhìn chúng tôi như vậy? Chẳng lẽ mấy người nghĩ là chúng tôi g.i.ế.c cậu ta sao? Trước mắt bao nhiêu người thế này?” Tinh thần lực vô hình quấn quanh tay Phù Nhã Vấn, nếu bọn họ dám ra tay thì cô ta cũng dám lấy mạng của họ!
"Không phải các người thì còn có thể là ai được nữa? Chẳng lẽ chúng tôi lại tự g.i.ế.c lẫn nhau hay sao?” A Kim ôm t.h.i t.h.ể Tiểu Minh, gào thét với hốc mắt đỏ bừng.
"Ai biết có phải mấy người chơi lớn để gài bẫy chúng tôi không chứ?” Cao Hoằng Khải khó chịu đáp lại.
"Đủ rồi!" Địch Thao gầm lên, vẻ mặt vốn hiền lành của anh ta dường như trở nên nặng nề và hung dữ vì cái c.h.ế.t của một người trong đoàn xe: “Tiểu Minh trung thành tuyệt đối, sao tôi có thể nhẫn tâm ra tay với cậu ta được? Có Tiểu Minh trên xe mọi người đều vui vẻ, không có ai có quan hệ bất hòa với cậu ta hết, mà các người… Vừa mới tới hôm nay, còn có thù địch với chúng tôi! Không phải các xuống tay thì còn ai vào đây? Quả nhiên là tôi đã nhìn nhầm mấy người mới lựa chọn hợp tác với mấy người. Tiểu Minh, là đại ca có lỗi với cậu! Các anh em xông lên, g.i.ế.c c.h.ế.t đám người này để Tiểu Minh trên trời có linh thiêng sẽ cảm thấy được an ủi!”
“Giết đi!”
Anh ta vừa dứt lời, bầu không khí giương cung bạt kiếm càng ngày càng căng thẳng, cũng không biết là ai ra tay sử dụng dị năng trước, các loại dị năng cùng bay ra.
May mà Phù Nhã Vấn đã có chuẩn bị từ trước, tinh thần lực dựng lên bình phong ngăn cản đòn tấn công của bọn Địch Thao, Triệu Tư Trạch cũng là người đầu tiên phản công lại ngay, đánh cho đám người Địch Thao bị choáng ngợp.
Anh ta lại là dị năng giả hệ thổ cấp 4!
Địch Thao cảm thấy mình đã tính sai, lưỡi d.a.o gió sắc bén cắt qua không khí, mạnh mẽ c.h.é.m vào tinh thần lực do Phù Nhã Vấn đã chế tạo.
Sắc mặt Phù Nhã Vấn trắng bệch, phải chịu một đòn rất đau.
Trình Dao thấy thế, vung năm sợi dây leo to bằng cánh tay ra công kích đám người Địch Thao, không bao lâu sau đã có vài dị năng giả bị dây leo của Trình Dao hất bay đi.