Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 132
Cập nhật lúc: 2024-08-10 19:44:01
Lượt xem: 203
Nàng nhìn quanh nhà kho, không hề thấy bóng dáng của Thẩm Chi Hủ, lúc này nàng mới nhớ ra trước khi chiến đấu với con zombie cấp 5, nàng đã không nhìn thấy Thẩm Chi Hủ.
Anh ta đi đâu rồi?
Trình Dao nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi: “Đại Bạch, Thẩm Chi Hủ đâu?”
Hổ mẹ ngẩng đầu nhìn Trình Dao, lắc đầu, ý nói nó cũng không biết.
Trong số những người có mặt ở đây, có lẽ hổ mẹ là người duy nhất biết Thẩm Chi Hủ rời đi khi nào, nhưng lại không biết anh đi đâu.
Trình Dao cau mày, cảm thấy không hài lòng với Thẩm Chi Hủ.
Không phải đã hứa bảo vệ hổ trắng nhỏ à? Tại sao khi nguy hiểm ập đến thì anh ta lại biến mất?! Chẳng lẽ thường ngày việc anh ta yêu quý hổ trắng nhỏ nhiều như vậy chỉ là diễn trò thôi sao?!
Trình Dao không khỏi bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Kiều Nghệ cũng không vui, Người đẹp ốm yếu lại rời đi mà không nói lời nào với cô, thật không tốt chút nào, khi quay về cô nhất định phải dạy cho anh một bài học!
Dù nghĩ như vậy nhưng cô vẫn không khỏi lo lắng cho Người đẹp ốm yếu, sợ sau khi rời đi, anh sẽ gặp phải vô số nguy hiểm.
Một người một hổ có suy nghĩ khác nhau, lúc này một giọng nói khàn khàn phá vỡ bầu không khí kỳ lạ trong nhà kho.
"Lúc nãy là mày đánh lén tao phải không?" Tôn Vĩnh Trình nhìn chằm chằm hổ trắng nhỏ, nếu không phải dị năng trong cơ thể cạn kiệt, anh ta nhất định sẽ dùng dị năng hệ hoả của bản thân g.i.ế.c c.h.ế.t con hổ trắng nhỏ c.h.ế.t tiệt này!
Địch Thao không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy nên hơi nheo mắt, im lặng không lên tiếng.
"Anh đang nói bậy gì vậy?" Tâm trạng của Trình Dao trở nên không tốt, ánh mắt thiếu kiên nhẫn nhìn Tôn Vĩnh Trình.
Kiều Nghệ nghe được câu hỏi của Tôn Vĩnh Trình, lập tức trợn mắt trừng trừng.
Đúng vậy, tôi đánh lén đó, thì sao nào? Chỉ có quan châu mới được đốt lửa, còn dân thường thì không được phép thắp đèn sao?
"Tôi không nói bậy! Chính tôi nhìn thấy rõ ràng! Con hổ trắng nhỏ này hoàn toàn không phải là một con vật bình thường. Nó là động vật biến dị đã thức tỉnh dị năng, còn dùng dị năng của nó đánh bay con zombie hệ tinh thần, vừa rồi chính tôi đã bị nó đánh lén! Nếu không phải tôi phản ứng nhanh, thì đã c.h.ế.t giữa bầy zombie rồi!" Tôn Vĩnh Trình càng nói càng kích động, mặt đỏ bừng.
Trình Dao sửng sốt, vô thức liếc nhìn hổ trắng nhỏ, chỉ thấy hổ trắng nhỏ lười biếng, dường như không để ý lời buộc tội của Tôn Vĩnh Trình, nàng muốn nói gì đó nhưng lại bị Địch Thao cắt ngang.
"Trình Dao, các cô làm như vậy là không rõ ràng. Lúc trước Tiểu Minh c.h.ế.t không phải lỗi của các cô, là do chúng tôi bị mắc bẫy nên hành động bốc đồng. Nhưng khi mọi người đang cùng nhau đánh zombie, sao con hổ trắng nhỏ này có thể đã lén lút tấn công con người chứ? Đúng là không phải đồng loại nên khác m.á.u tanh lòng, súc sinh thì vẫn mãi là súc sinh, dù có nuôi dưỡng vất vả đến đâu cũng không thân..."
Lời còn chưa dứt, Địch Thao nhạy bén cảm nhận được nguy hiểm, đột nhiên nghiêng mạnh đầu sang một bên, nhưng một bên mặt vẫn bị một cỗ lực lượng vô hình làm bị thương, để lại một vết thương sâu đến tận xương.
"Shhhh…"
Địch Thao đau đớn, đột nhiên ôm lấy má, m.á.u đỏ chảy ra từ kẽ ngón tay, trông rất đáng sợ.
"Không phải tôi đã nói, khi nói chuyện nên cẩn thận sao?"
Trong nhà kho yên tĩnh vang lên một giọng nói lạnh lùng, mọi người nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy thân hình cao gầy của Thẩm Chi Hủ đang nhẹ nhàng bước vào, ánh mắt của anh bâng quơ quét qua mọi người trong nhà kho, khiến bọn họ kinh hãi.
Địch Thao cũng bị hành động của Thẩm Chi Hủ làm cho sợ hãi, nhất thời quên mất cảm giác đau đớn lẫn tức giận.
Khi Thẩm Chi Hủ nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi yếu ớt của hổ trắng nhỏ, vẻ mặt bình yên điềm tĩnh của anh đột nhiên vỡ vụn. Anh nhanh chóng bước tới, bế hổ trắng nhỏ từ dưới miệng hổ trắng lớn lên.
Hổ mẹ há miệng thả ra, dùng chiếc lưỡi đầu đặn l.i.ế.m lớp lông quanh miệng.
Ôi, nhóc con đã lớn thật rồi, nó chỉ ngậm trong miệng một lúc mà miệng đã đau nhức rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-132.html.]
“Ngao Ngao, em làm sao vậy?”
Kiều Nghệ vẫn còn tức giận vì Người đẹp ốm yếu bỏ đi không nói một lời, quay đầu không thèm nhìn anh.
Thẩm Chi Hủ biết nguyên nhân khiến hổ trắng nhỏ tức giận, chỉ có thể nhìn Trình Dao đang đứng ở một bên: “Ngao Ngao làm sao vậy?”
Trình Dao vốn không hài lòng với Thẩm Chi Hủ, nhưng nghĩ tới chiêu thức kỳ lạ vừa rồi của anh, nàng vẫn thành thật trả lời: “Ngao Ngao đã giúp chúng tôi tiêu diệt zombie hệ tinh thần cấp 5, có thể hiện tại đã cạn kiệt dị năng rồi.”
Thẩm Chi Hủ hiểu ý, ôm thật chặt hổ trắng nhỏ, lấy ra một viên tinh hạch cấp 4 từ trong không gian: “Ngao Ngao, mau hấp thu.”
Mặc dù Kiều Nghệ tức giận với Người đẹp ốm yếu, nhưng cô không để mình bị khó chịu, cảm giác hao hết dị năng thực sự rất khó chịu, vì vậy cô đặt chân lên lòng bàn tay của Người đẹp ốm yếu và từ từ hấp thụ tinh hạch cấp 4.
“Trước đó xảy ra chuyện gì?” Thẩm Chi Hủ tiếp tục hỏi.
Sau khi Trình Dao giải thích xong mọi việc, Thẩm Chi Hủ cười như không cười liếc nhìn Tôn Vĩnh Trình.
Tôn Vĩnh Trình không khỏi sợ hãi, lùi về sau một bước.
"Anh nói Ngao Ngao của tôi đánh lén anh sao?" Cảm thấy hổ trắng nhỏ đã hấp thụ tinh hạch xong rồi, anh gãi cằm cho cô: "Ngao Ngao của tôi rất tốt, chỉ có thể là do anh đã làm gì đó khiến em ấy tức giận mới đánh lén."
Anh dừng lại một chút, nhẹ nhàng nói tiếp: "Ngao Ngao, em xem tôi nói có đúng không?"
Đôi tai tròn nhỏ của Kiều Nghệ không biết cố gắng mà giật giật, gật đầu trước sự chứng kiến
của mọi người, sau đó chỉ móng vuốt vào Tôn Vĩnh Trình rồi chỉ vào hổ mẹ.
"Grừ grừ …" Do anh ta tấn công mẹ tôi trước! Tôi chỉ ăn miếng trả miếng thôi!
Thẩm Chi Hủ lập tức hiểu ý của hổ trắng nhỏ.
“Hóa ra trước đó anh đã tấn công Đại Bạch.”
Đáy mắt Tôn Vĩnh Trình hiện lên một tia hoảng sợ, nhưng khi nghĩ đến việc mình đã làm, ngoại trừ hai con súc sinh này ra thì không còn ai nhìn thấy cả, vì không ai biết, nên anh ta càng cứng rắn, càn rỡ nói: “Các người đang nói nhảm gì vậy? Sao tôi lại đánh lén chứ? Các ngươi nhìn thấy sao? Bằng chứng đâu? Nếu không có bằng chứng thì đừng nói bừa!”
Cao Hoằng Khải nhịn không được nữa, hắng giọng nói: “Rốt cuộc là ai nói bậy?! Lúc trước người trong đội của anh chết, anh cũng không có chứng cứ mà đã đổ tội cho chúng tôi còn gì? Cũng là anh vừa mới xông vào cửa lập tức đòi đánh đòi giết, sao đến lượt Ngao Ngao của chúng tôi thì không được? Anh có biết xấu hổ nữa không hả?!"
"Con người làm sao có thể so sánh với súc sinh được..."
Lời còn chưa nói xong, Tôn Vĩnh Trình đã trợn mắt, hai tay che cổ họng, một dòng m.á.u lớn phun ra, không dám tin mà nhìn về phía Thẩm Chi Hủ.
"Anh làm gì vậy hả?!" Địch Thao cũng kinh hãi, nhanh chóng đỡ Tôn Vĩnh Trình, nhưng không lâu sau khi Tôn Vĩnh Trình bị cắt cổ, anh ta đã tắt thở.
“Tôi đã nói rồi, nói chuyện cẩn thận một chút.” Thẩm Chi Hủ xoa đầu hổ trắng nhỏ, trong mắt thoáng hiện lên sát ý đáng sợ.
Đám người Trình Dao cũng bị sốc trước cảnh “một lời không hợp là g.i.ế.c người” của Thẩm Chi Hủ. Lý Văn Bân và Cao Hoằng Khải bình tĩnh hơn một chút, dù sao bọn họ cũng đã từng nhìn thấy những hành động đáng sợ hơn của Thẩm Chi Hủ.
"Anh..." Địch Thao muốn nói gì đó nhưng lại kìm lại, bây giờ bọn họ ít người, cứng rắn với bọn họ cũng chẳng có ích lợi gì, huống chi dị năng của Thẩm Chi Hủ rất kỳ lạ, khó đoán, có thể vô hình mà g.i.ế.c người.
Anh ta nghiến răng, nuốt nỗi nhục này vào bụng: “Bây giờ cũng đã xử lý xong zombie, chúng ta cứ chia theo tỷ lệ 4-6 như đã nói trước đó.”
"Được, nhưng là 4 cho các anh và 6 cho chúng tôi."
“Anh Thẩm, đừng quá đáng quá!” Địch Thao tức giận nhìn chằm chằm Thẩm Chi Hủ, ngay cả những dị năng giả còn lại cũng tức giận nhìn chằm chằm vào anh.
(Kiều Nghệ: Chồng chở chồng che!
Đại Bạch: Ừm, rể ngoan.)