Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 140

Cập nhật lúc: 2024-08-10 19:46:18
Lượt xem: 211

Một màn tình cảm ấm áp như này dĩ nhiên Thẩm Chi Hủ không thể bỏ qua rồi, anh cầm lấy máy ảnh rồi tìm góc độ tốt nhất chụp cho hai mẹ con mấy bức ảnh.

Cao Hoằng Khải chú ý đến, cả người ngứa ngáy, thừa dịp Thẩm Chi Hủ đang vui vẻ, anh ta ngại ngùng hỏi: “Anh Thẩm có thể chụp cho tôi một bức không?”

Thẩm Chi Hủ bâng quơ quét mắt liếc anh ta một cái.

Bỗng nhiên Cao Hoằng Khải chợt cảm thấy lạnh sống lưng, không dám đòi hỏi gì nữa: “Coi như tôi chưa nói, coi như tôi chưa nói.”

Khóe môi Thẩm Chi Hủ cong lên, tiếp tục nhìn chăm chú về phía hai mẹ con hổ.

Khoảng nửa giờ sau, bọn họ dừng lại ở một góc đường trông rất cổ xưa.

Cao Hoằng Khải nhìn trái nhìn phải, không thấy gì bất thường, mới cảm thấy yên tâm.

Lý Hủy sau khi lấy lại được tinh thần sau một màn đả kích lúc nãy xuống xe đầu tiên, đang định giới thiệu kỹ hơn về khu an toàn của họ cho mấy người nghe, bỗng nhiên cánh cửa một căn nhà gần đó mở ra, bước ra là một người phụ nữ mặc một chiếc váy hoa nhí, thấy Lý Hủy trở về, ánh mắt cô ta sáng ngời, vội vàng đi đến.

“Hủy Hủy, em về rồi! Anh trai em xảy ra chuyện rồi!”

“Hả? Đã xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt của Lý Hủy bởi vậy mà trắng bệch không còn tí m.á.u nào.

“Còn không phải là cái gã Tiền Thân kia lại xúi giục Hải Hi đi đến địa bàn của Lư Thu Lãng sao, giờ thì hay rồi, vừa bị bắt lại rồi! Lư Thu Lãng sai người tới đây gọi anh trai em qua đó, e là lại muốn nhân cơ hội này để lừa đảo nữa!”

“Lại là cái gã Tiền Thân chuyên bám váy đàn bà kia! Tức c.h.ế.t em mất, gã muốn đi tìm đường c.h.ế.t thì tự mà đi đi, sao còn kéo thêm anh trai em làm gì!” Lý Hủy tức đến mức sắp khóc, giữ chặt lấy tay người phụ nữ kia: “Chị Tuệ Ninh, chị đi cùng em đi tìm anh em đi, mang đám bảo bối nhỏ của chị đi nữa!”

Điều Trương Tuệ Ninh chờ chính là những lời này, đanh định hô to gọi đám bảo bối nhỏ trong nhà, bỗng thấy một người đàn ông mang mắt kính gọng vàng bước xuống xe, vẻ mặt cô ta lập tức trở nên lo lắng.

“Cô gái này, cô vừa mới nhắc tới Hải Hi, có phải tên đầy đủ là Đặng Hải Hi đúng không?”

Trương Tuệ Ninh sửng sốt, người này trông thật lạ mặt, chắc hẳn không phải người của thành phố Hồng Diễn, lúc này cô ta mới chú ý tới, trên đường phố xuất hiện thêm ba chiếc xe lạ, cô càng lo lắng hơn, nghiêng mắt nhìn về phía Lý Hủy.

“Hủy Hủy, bọn họ là…”

Lý Hủy xoa trán: “Chị Tuệ Ninh, đợi lát nữa em sẽ nói với chị, việc cấp bách nhất hiện tại là cứu anh trai em về.”

Gã Tiền Thân đáng chết, chờ đến khi quay về, chắc chắn cô ta sẽ trùm bao bố đánh gã một trận nhừ đòn.

Gã đàn ông bám váy đàn bà! Yêu tinh hại người!

Trương Tuệ Ninh gật đầu liên tục, cánh tay lại bị Đặng Hoài Hoa bắt lấy: “Có phải tên là Đặng Hải Hi không?”

Tiếng nói vừa dứt, một tiếng nói trầm ổn vững vàng vang lên.

“Anh làm gì vậy hả?”

Mọi người cùng nhau nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông cao hơn mét tám, thân hình cường tráng đang đứng ở xa xa nhìn chằm vào cánh tay của Trương Tuệ Ninh đang bị Đặng Hoài Hoa nắm lấy, phía sau anh ta còn có thêm ba nam một nữ.

Người phụ nữ duy nhất mặc một bộ trang phục thể thao màu xám, tóc ngắn bù xù, đôi mắt cụp xuống, không biết là đang suy nghĩ gì.

Thấy một màn như vậy, hốc mắt của Đặng Hoài Hoa đỏ bừng, tay chậm rãi buông tay Trương Tuệ Ninh ra, không kìm được đi vài bước tới gần người phụ nữ kia.

“Hải Hi…”

Đặng Hải Hi nghe được có người gọi mình, giọng nói rất quen thuộc, nó đã từng xuất hiện rất nhiều lần trong những giấc mơ của cô ta. Cô ta đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, đôi mắt mở to.

“Anh…?”

Cô ta đang nằm mơ sao?

Anh trai đang ở thành phố Văn Phổ xa xôi sao lại xuất hiện ở đây?

Nước mắt của Đặng Hải Hi như lũ tràn đê, cất bước chạy về phía Đặng Hoài Hoa, nhào vào trong lòng anh ta.

“Anh! Anh! Anh ơi!”

“Đây! Anh đây rồi!”

Hai anh em ôm chặt lấy nhau, cảnh tượng như vậy khiến mọi người xung quanh trông thấy cũng rơm rớm nước mắt, chỉ có duy nhất một người đàn ông bị bầm dập mặt mũi, ánh mắt ngạo mạn đánh giá Đặng Hoài Hoa, sau đó nhìn lên chiếc xe dừng ở cách đó không xa, đáy mắt lóe lên tia sáng.

Lý Hủy lấy lại tinh thần, vội chạy tới người đàn ông cường tráng kia.

“Anh, anh không sao chứ?”

Ánh mắt Lý Tông Húc chuyển từ trên người hai anh em đang ôm nhau sang người em gái, khẽ cau mày: “Anh không sao.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-140.html.]

“Thật sự không sao chứ?”

Lư Thu Lãng không phải dạng dễ đối phó, cô ta không tin anh trai mình không có chuyện gì.

Lý Tông Húc không muốn ở bên ngoài nói chuyện này với em gái mình, nhìn sang ba chiếc xe rồi hơi hất cằm: “Chuyện này là sao?”

“À, bọn họ là người của căn cứ Hoài Long đến tìm chị Hải Hi, người đang ôm chị Hải Hi là anh trai ruột của chị ấy, tên là Đặng Hoài Hoa.”

Nghe tới tên căn cứ Hoài Long, ánh mắt Lý Tông Húc hơi lóe lên, lại như suy nghĩ tới gì đó, cảm xúc cũng bỗng trở nên nghiêm túc: “Em lại trốn ra ngoài?”

Lý Hủy thấy Lý Tông Húc như vậy lại càng sợ, ấp úng không lên tiếng.

“Nói mau!”

“Thôi nào, anh Tông Húc đừng nổi nóng, nếu không có Lý Hủy, Hải Hi của chúng ta sao có thể gặp lại anh trai cô ấy chứ?” Người vừa lên tiếng chính là gã đàn ông bị đánh mặt mũi bầm dập, gã cười cợt nhả, làm người ta bất giác cảm thấy buồn cười.

“Không cần anh nói tốt cho tôi!” Lý Hủy không cho anh ta sắc mặt tốt.

“Hủy Hủy!”

“Được rồi, được rồi, đúng là hôm nay em chạy ra bên ngoài, nhưng mà anh ơi, em nói cho mọi người biết này, thực vật biến dị ở cửa Bắc bên kia đã bị bọn họ giải quyết rồi, rất là lợi hại.”

Hả? (′⊙w⊙)

Mọi người đều kinh ngạc, duy nhất Lý Tông Húc vẫn còn khá bình tĩnh, nhìn về phía những chiếc xe kia.

Ngay lúc này, Trình Dao và Lý Văn Bân cũng xuống xe.

Lý Tông Húc âm thầm đánh giá họ:

“Hủy Hủy, em nói đều thật sao?”

“Đương nhiên là thật, em tận mắt chứng kiến mà.”

Dĩ nhiên cô cũng bị cảnh tượng đó đả kích tinh thần.

Nhớ lại chuyện này, cô ta dẩu môi buồn bực.

Trình Dao và Lý Văn Bân đi về phía hai anh em Lý Hủy, họ đã nhìn ra, anh trai của Lý Hủy chính là người có tiếng nói nhất trong khu an toàn này.

Vậy cũng tốt, làm mọi việc khác cũng sẽ thuận tiện hơn.

“Xin chào mọi người, tôi là Lý Văn Bân, đây là Trình Dao, chúng tôi đến từ căn cứ Hoài Long, lần này mục đích chính của chúng tôi là hộ tống Đặng Hoài Hoa vào thành phố Hồng Diễn tìm người. Không biết khu an toàn của mọi người còn dư phòng ở nào không, chúng tôi muốn xin ở lại đây mấy ngày.” Lý Văn Bân thân thiện nói.

Lý Tông Húc mơ hồ đánh giá Lý Văn Bân, chưa kịp nói gì, Lý Hủy vội vàng kéo góc áo anh ta, cụp mắt nhìn, thấy cô ta đang làm mặt quỷ, bảo anh ta mau đồng ý đi.

Anh ta có tính toán của riêng mình, cân nhắc mất mấy giây, mới mở miệng nói:

“Có, nhưng phải giao cho tôi một ít lương thực, các người đồng ý không?”

“Bao nhiêu?” Người lên tiếng là Trình Dao.

Lý Tông Húc cũng thành thật, không quá mức tham lam: “Năm cân lương thực!”

“Năm cân? Anh Tông Húc, như vậy có ít quá không?”

Người đàn ông mặt mũi bầm dập vừa nói hết câu, Lý Hủy đã trừng mắt với hắn ta một cái: “Chuyện này liên quan gì tới anh? Mau cút ra xa chút.”

Tiền Thân chán nản, muốn nói gì đó nhưng lại e ngại Lý Tông Húc đang ở đây, đành cam chịu ngậm miệng.

“Được, khi nào đưa cho anh?”

“Các người cứ thu xếp ổn thỏa đi đã.”

“Vậy em dẫn họ đi nhé?” Lý Hủy xung phong.

Lý Tông Húc đồng ý, nhưng gọi thêm một người đàn ông đang đứng phía sau đi cùng:

“Hách Nguyên, cậu đi cùng Hủy Hủy đi!”

“Vâng, anh Tông Húc.”

Lý Hủy nghe vậy thì bĩu môi, cười vui vẻ nhìn hai người Trình Dao: “Chị Trình Dao, em đưa chị đi qua đó.”

“Được, làm phiền cô.”

“Không phiền, không phiền, chúng ta đi thôi!”

Loading...