Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 142

Cập nhật lúc: 2024-08-10 19:46:54
Lượt xem: 193

Tiền Thân sửng sốt một hồi, sau đó nở nụ cười lễ phép, nào ngờ bây giờ mặt mũi gã sưng phù, nụ cười này trông rất xấu xí tức cười.

“Hóa ra là anh cả ạ.”

“Ai là anh cả của cậu!” Đặng Hoài Hoa tức giận đáp trả.

“Em là bạn trai tên Tiền Thân của Hải Hi, anh là anh cả của Hải Hi, cũng là anh cả của em rồi!”

Bạn trai của Đặng Hải Hi?

Tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi, đặc biệt là Kiều Nghệ cũng không khỏi ngẩng đầu lên xem. Đầu tiên cô quan sát em gái của Đặng Hoài Hoa từ trên xuống dưới một lần, cảm thấy cô nàng này xinh đẹp thanh tú, là một cô gái tươi xinh, sao lại tìm... Tìm một thằng đàn ông như vậy chứ?

Kiều Nghệ một lời khó nói, mà anh trai của Đặng Hải Hi là Đặng Hoài Hoa cũng ngây ra tại chỗ, không dám tin nhìn em gái mình.

“Hải Hi, điều cậu ta nói là sự thật sao?”

Da mặt của Đặng Hải Hi mỏng, bị nhiều người nhìn như vậy, gò má nhanh chóng đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay là khó xử.

“Hải Hi, em nói đi chứ.” Tiền Thân đẩy Đặng Hải Hi.

“Đừng đụng vào em gái tôi!” Đặng Hoài Hoa gầm lên.

Tiền Thân ngượng ngùng thu tay về, trong lòng dâng lên mấy phần oán trách người “anh vợ” này.

Gã chạm vào bạn gái mình thì sao? Hung dữ như vậy làm gì hả?

“Hải Hi, em nói đi, đây là thật ư?”

Đặng Hải Hi nhỏ giọng ừ một tiếng, chậm chạp giới thiệu cho Đặng Hoài Hoa: “Vâng... Anh, đây là bạn trai Tiền Thân mà em quen được nửa năm rồi, là người của thành phố Hồng Diễn.”

Đặng Hoài Hoa nghẹn họng không nói nên lời, ánh mắt rơi vào khuôn mặt xanh xanh tím tím kia của Tiền Thân, không biết rốt cuộc tên nhãi này có chỗ nào thu hút em gái nhà mình.

“Hì hì, anh cả, chào anh ạ.”

“Đừng gọi tôi là anh cả.” Anh ta không chấp nhận có đứa em rể như vậy!

Nghĩ đến đây, Đặng Hoài Hoa kéo Đặng Hải Hi đi về phía trước, Tiền Thân thấy thế liền cuống quýt đuổi theo không ngừng.

Kiều Nghệ thò đầu ra nhìn một hồi, cảm thấy đây là một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu.

“Ngao Ngao nhìn gì thế?” Thẩm Chi Hủ hỏi.

“Grừ grừ...” Không có gì, tôi chỉ cảm thấy hơi thổn thức mà thôi.

“Em có muốn xuống đi dạo không?”

“Grừ grừ...” Tất nhiên là muốn rồi!

Kiều Nghệ giãy giụa Người đẹp ốm yếu lập tức hiểu ý, đặt cô xuống đất.

Cô vừa xuống đất đã lon ton chạy về phía hổ mẹ.

“Grừ grừ...” Mẹ ơi, chúng ta đi tham quan hoàn cảnh ở tạm mấy ngày nay đi!

Hổ mẹ khẽ gầm lên một tiếng, xem như là đáp lại nhóc con.

Lúc này, Lý Hủy lặng lẽ thốt ra một câu.

“Cảm giác như sau này lại sắp có trò hay để xem rồi.”

Hách Nguyên nghe thế, cậu ta nghĩ đến điều gì đó, cũng cảm thấy nhức đầu.

Khúc nhạc đệm này trôi qua, hai người Lý Hủy dẫn đám người Trình Dao đến căn nhà dân mà bọn họ tạm thời ở, bên trong còn có một cái sân nhỏ.

Kiều Nghệ và hổ mẹ dẫn đầu đẩy cửa đang hé mở ra, thấy cái sân không lớn không nhỏ, vừa khéo có thể để bọn họ nằm phơi nắng, bấy giờ mới sải bước vào bên trong.

Hổ mẹ cũng đi theo vào trong, lúc nhóc con vui vẻ, nó cũng nằm trên cỏ, còn hiếm khi lăn lộn trên cỏ nữa.

Kiều Nghệ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ nghịch ngợm như vậy của hổ mẹ, cô ngạc nhiên đến mức cái đuôi cứng đờ hồi lâu, sau khi hoàn hồn lại cũng bắt đầu chơi đùa ầm ĩ với hổ mẹ.

Thẩm Chi Hủ đi ngay sau lưng bọn họ, trông thấy cảnh tượng này thì yên lặng lấy máy ảnh ra, trở thành một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-142.html.]

Trình Dao im lặng không thốt nên lời, lúc đi ngang qua anh còn không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc anh đã thu thập những thứ gì thế?”

Tại sao nàng luôn cảm thấy Thẩm Chi Hủ không giống như đi thám hiểm, ngược lại giống như dẫn “trẻ con” nhà mình đến nghỉ phép nhỉ?

Nàng vốn tưởng rằng Thẩm Chi Hủ sẽ không trả lời mình, không ngờ anh lại nghiêm túc suy nghĩ mấy giây, nghiêm nghị trả lời: “Thứ có ích và vô ích, tôi hẳn đều có hết.”

Trình Dao: “...”

Đúng là, đúng là có không gian lớn thì giỏi rồi!

Nàng nghĩ đến bản thân có ngọc bội không gian, cũng không cam lòng ngưỡng mộ như vậy.

Mạnh vì gạo bạo vì tiền. (;¬_¬)

Trình Dao lại lặng lẽ đặt thêm cho Thẩm Chi Hủ một biệt danh như vậy.

Lý Hủy vốn định chào hỏi đường hoàng với anh chàng đẹp trai này, nhưng bên cạnh lại có Hách Nguyên lúc nào cũng cản trở. Không còn cách nào, cô ta không thể làm gì khác hơn là dằn chuyện này xuống đáy lòng, dẫn mấy người Trình Dao vào phòng khách trước.

Chẳng bao lâu sau, trong sân chỉ còn lại một người và hai con hổ.

Kiều Nghệ bị hổ mẹ đè xuống dưới người lần thứ hai, cô mệt mỏi đến nỗi râu run run, khóe mắt liếc thấy Người đẹp ốm yếu đang chụp hình ở cách đó không xa, lập tức bày ra một tư thế đẹp. Có điều cô vẫn đang bị hổ mẹ đè, cái gọi là tư thế đẹp cũng lôi thôi lếch thếch, chọc cho Người đẹp ốm yếu bật cười.

Kiều Nghệ: “...”

Mẹ ơi, mẹ nặng quá, mau dậy đi!

Kiều Nghệ oán trách nhìn hổ mẹ.

Hổ mẹ dường như đã hiểu, nới lỏng một chút sức, Kiều Nghệ nhân cơ hội chui ra khỏi lòng hổ mẹ rồi hít một hơi thật sâu.

“Rống!”

Hổ mẹ lại trở mình trên bãi cỏ, ánh mắt nóng cháy nhìn chằm chằm vào nhóc con.

Kiều Nghệ hẳn đã hiểu ra gì đó, nhảy cà tưng mà chạy đến, lại lần nữa bị hổ mẹ đè ở dưới người.

A, mình thật sự là nhớ ăn mà không nhớ đánh mà!

Kiều Nghệ vùng vẫy bò ra ngoài, lông toàn thân cũng trở nên lộn xộn.

Hổ mẹ chắc là đã hài lòng, lười biếng nằm không chơi đùa với nhóc con nhà mình nữa.

Kiều Nghệ thấy thế thì đi tới dò xét, dùng móng vuốt đẩy đẩy hổ mẹ. Thấy nó không nhúc nhích, lúc này cô mới yên tâm nằm trong lòng hổ mẹ, hai mẹ con lặng lẽ hưởng thụ sự ấm áp trong chốc lát này.

Thẩm Chi Hủ cũng cất máy ảnh đi, lục lọi trong không gian một hồi, tìm được một hồ bơi bơm hơi cỡ nhỏ dùng cho trẻ nhỏ. Anh nhẹ tay nhẹ chân bơm phồng rồi lật hồ bơi lên, chuẩn bị đứng dậy bảo Trần Khải Lương đến giúp một tay. Nhưng anh vừa quay đầu đã thấy hai con hổ trắng một lớn một nhỏ ngồi ngay ngắn sau lưng mình, tò mò nhìn hồ bơi bơm hơi.

“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu ơi, anh sờ mó cái này làm gì thế?

“Ngao Ngao có muốn ngâm nước không?” Thẩm Chi Hủ biết bọn họ thích ngâm nước, mà một tháng qua bọn họ hầu như đều ở bên ngoài, chỉ có thể miễn cưỡng tắm rửa thân thể qua loa cho cả hai. Trò tiêu khiển ngâm nước này vẫn luôn không thể sắp xếp cho hai mẹ con, bây giờ thấy cả hai thả lỏng như vậy, Thẩm Chi Hủ mới nảy ra ý định này.

Hai chữ ngâm nước tựa như được khắc trong xương cốt của hai mẹ con, bọn họ nhìn chằm chằm vào anh, không cần nói quá nhiều thì anh cũng hiểu ý của cả hai.

“Chờ một chút, tôi gọi Trần Khải Lương qua đã.”

“Grừ grừ...” Anh đi nhanh đi nhanh đi.

Kiều Nghệ dùng ánh mắt thúc giục Thẩm Chi Hủ, dõi mắt nhìn anh đi vào phòng khách xong, cô mới quay đầu lại nhìn về phía ánh mắt thấp thoáng mong chờ của hổ mẹ.

“Grừ grừ...” Mẹ à, có phải Người đẹp ốm yếu rất tốt đúng không?

Hổ mẹ vẫy vẫy đuôi, không trả lời.

“Grừ grừ...” Con cảm thấy Người đẹp ốm yếu siêu siêu tốt luôn!

Kiều Nghệ đắc chí đến mức râu cũng rung lên mấy lần, cô cảm thấy cuốn tiểu thuyết nguyên tác mà mình đã đọc kia chính là nhảm nhí! Người đẹp ốm yếu tốt như vậy, sao có thể là trùm phản diện hủy diệt thế giới được chứ?

Hổ mẹ chậm rãi chớp mắt, có lẽ không muốn nhìn nhóc con lại không biết đang hả hê cái gì, cúi đầu cắn lỗ tai của con.

Lỗ tai của Kiều Nghệ ngứa ngáy, gào gào một tiếng xong cũng nhào tới.

Vì thế trong khi đợi Thẩm Chi Hủ mang Trần Khải Lương trở lại, hai mẹ con lại chơi đùa với nhau. Đến khi Trần Khải Lương đổ đầy nước vào hồ bơi đã bơm căng, bọn họ với dừng tay, sau đó nôn nóng nhào vào trong, khiến nước văng ra tạt ướt hai người Thẩm Chi Hủ.

“Phì...” Trần Khải Lương không khỏi bật cười, nhưng lại nhớ Thẩm Chi Hủ vẫn còn ở đây đành phải cố gắng nhịn xuống.

Loading...