Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 159

Cập nhật lúc: 2024-08-10 19:52:52
Lượt xem: 194

“Mọi người muốn đi tìm anh Thẩm sao?” Trần Khải Lương nhỏ tuổi nhất thấp giọng hỏi.

Lý Văn Bân nhìn cậu ta, không đồng ý ngay lập tức, mà là suy nghĩ một lúc xong mới trả lời: “Nếu như ngày mai bọn họ vẫn chưa về, chúng ta sẽ đi tìm anh Thẩm.”

Anh ta tin rằng Trình Dao cũng nghĩ như vậy, suy cho cùng nàng cũng rất quan tâm đến hổ trắng lớn.

“Cũng được.” Cao Hoằng Khải tán thành, Thạch Kính Tùng cũng thật thà gật đầu.

Đêm đó, đoàn người Lý Văn Bân và mấy người Trình Dao cũng không đi ngủ sớm, mà canh giữ ở phòng khách. Đến chín giờ, chắc chắn Thẩm Chi Hủ không có dấu hiệu trở về, Trình Dao thở ra một hơi dài rồi kiên định lên tiếng: “Ngày mai chúng ta sẽ đến quận Hồng Ngũ tìm Thẩm Chi Hủ.”

“Được.” Lý Văn Bân chấp nhận.

Sau khi hai đội ngũ chia nhau ra, Phù Nhã Vẫn len lén nói với bạn trai Triệu Tư Trạch: “Anh nói xem sao Thẩm Chi Hủ này lúc nào cũng làm theo ý mình thế?”

Triệu Tư Trạch cũng cảm thấy Thẩm Chi Hủ là một người kỳ lạ, nhưng anh ta không muốn nói nhiều, chỉ lắc lắc đầu, cũng bảo Phù Nhã Vấn đừng nói nhiều: “Em đừng nói nữa, tối nay ngủ một giấc thật ngon, ngày mai tinh thần dồi dào đến quận Hồng Ngũ.”

Cũng không biết quận Hồng Ngũ sẽ có nguy hiểm gì đang chờ đợi bọn họ.

Triệu Tư Trạch lo lắng.

Phù Nhã Vấn nghe nói thế, bĩu môi không lên tiếng nữa.

Sáng sớm hôm sau, đám người Trình Dao nai nịt gọn gàng chờ xuất phát. Lúc mọi người chuẩn bị lên xe, Phù Nhã Vấn kéo nàng lại.

“Sao thế?”

“Đội trưởng, bọn họ về rồi!”

Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng bao lâu sau, xe của Thẩm Chi Hủ chậm rãi đậu ở trước cửa, sau khi xuống xe, anh hơi ngạc nhiên nhíu mày lại khi nhìn thấy một đám người đều đứng tại chỗ.

“Mọi người muốn ra ngoài à?”

“Còn chẳng phải bởi vì anh chưa quay lại nên chúng tôi định đến quận Hồng Ngũ tìm anh à?” Trong giọng nói của Phù Nhã Vấn không hề giấu giếm vẻ oán trách, khiến Triệu Tư Trạch ở bên cạnh cũng cảm thấy lo lắng cho cô ta mà điên cuồng ám chỉ bạn gái đừng nhiều lời.

Cô ta nói xong cũng hối hận, nhưng lời đã ra khỏi miệng giống như nước đã tát ra ngoài, làm thế nào cũng không thu về được.

Thẩm Chi Hủ ngược lại không tức giận, nhưng anh cảm thấy bọn họ rất kỳ lạ: “Tôi không bảo các người đến tìm tôi.”

Dứt lời, anh nhìn về phía Trình Dao: “Tôi cũng đã nói tôi sẽ không trở về đúng hạn, mọi người không cần chờ tôi.”

Anh không phải người trong đội ngũ của bọn họ, không cần tuân theo quy tắc và quy định của những người này. Đương nhiên bọn họ cũng không cần chờ anh, lại càng không cần vì anh mà đi mạo hiểm.

Trong thoáng chốc, bầu không khí trong sân ngưng trệ lại, Trình Dao cũng không biết nên nói gì cho phải, Phù Nhã Vẫn mở miệng trách móc cũng lộ ra vẻ mặt sững sờ.

Lúc này đây, Kiều Nghệ và hổ mẹ xuống xe, bọn họ giống như không nhận ra bầu không khí cứng nhắc trong sân, nghênh ngang chuẩn bị đi vào nhà.

Trong nháy mắt nhìn thấy hổ trắng nhỏ, Cao Hoằng Khải cũng thốt lên thành tiếng: “Ngao ngao, hình mi như cao lớn hơn rất nhiều rồi thì phải!”

Kiều Nghệ dừng bước, đột nhiên nhìn về phía Cao Hoằng Khải.

“Grừ grừ...” Có thật không? Có thật không?

Cô vui vẻ vòng một vòng tại chỗ, sau đó lon ta lon ton chạy về phía Người đẹp ốm yếu.

“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu ơi, tôi thật sự cao lớn hơn rồi à?

Thẩm Chi Hủ như có như không dùng tay đo đạc thân thể của hổ trắng nhỏ, cô quả thực đã cao lớn hơn lần đầu tiên bọn họ gặp mặt rất nhiều, chiều dài cũng sắp đạt đến một mét rồi.

“Ừ, Ngao Ngao to lớn hơn không ít rồi.”

Kiều Nghệ thực sự vui đến nở gan nở ruột, hết sức phấn khởi quay trở về nhà.

Hổ mẹ liếc nhìn nhóc con với vẻ cưng chiều, cũng theo sát cô.

Nhờ chuyện này mà bầu không khí trong sân không còn ngưng trệ như vậy nữa, Phù Nhã Vấn cũng thở phào nhẹ nhõm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-159.html.]

“Sau này em đừng nói những lời như thế nữa.” Triệu Tư Trạch lên tiếng nhắc nhở.

Cô ta bĩu môi ừ một tiếng, quyết định về sau phải giữ miệng mình thật tốt.

***

Một ngày trước khi mọi người rời khỏi thành phố Hồng Diễn, Kiều Nghệ la hét đòi đi thăm đại thụ biến dị.

Có lẽ là do lần trước từng bị đại thụ biến dị đụng chạm, Kiều Nghệ cho rằng giữa một con hổ và một cái cây bọn họ đã thiết lập tình bạn tốt đẹp, cho nên muốn nói tạm biệt với “người bạn mới” trước khi rời đi.

Thẩm Chi Hủ cảm thấy buồn cười không thôi, cũng nghe theo hổ trắng nhỏ, vừa sáng sớm đã dẫn theo hai mẹ con hổ trắng nhỏ đi tìm đại thụ biến dị.

Bọn họ vừa mới tiến vào phạm vi tấn công của đại thụ biến dị, nó lung lay cành lá của mình, có thể cảm giác được nó không có ý định công kích, thậm chí còn để lộ ra mấy phần vui thích.

Ơ?

Kiều Nghệ hết sức ngạc nhiên, không nhịn được nhìn về phía Người đẹp ốm yếu, lại thấy anh cũng có chút kinh ngạc.

“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu ơi, hình như đại thụ biến dị rất vui vẻ này!

“Grừ grừ...” Anh nói xem có phải nó nhớ chúng ta không!

Thẩm Chi Hủ không trả lời hổ trắng nhỏ, mà cẩn thận quan sát đại thụ biến dị.

Kiếp trước anh chưa từng nghe nói đến thực vật biến dị từng có trí khôn, có lẽ là có nhưng thật sự là quá ít. Không người nào phát hiện ra chúng, linh tính cũng không sánh bằng động vật biến dị, chẳng lẽ gốc đại thụ biến dị này có trí tuệ ư?

Nghĩ đến đây, Thẩm Chi Hủ cảm thấy bắp chân chợt nặng, hóa ra là hổ trắng nhỏ bất mãn vì anh không để ý đến cô, lúc này đang ôm lấy chân mình lắc.

“Ngao Ngao?”

“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu à, anh cho đại thụ biến dị một ít tinh hạch đi, lần này chúng ta rời khỏi rồi, có lẽ sau này sẽ không còn gặp lại nó được nữa.

Kiều Nghệ nói xong, chẳng hiểu sao lại cảm thấy hơi phiền muộn, ngay cả lỗ tai cũng cụp xuống.

Haizz, khó khăn lắm cô mới quen được “bạn” mới, là đối tượng luyện tập rất tốt, nhưng trong thời gian ngắn mà bọn họ đã phải chia tay như vậy rồi.

“Ngao Ngao làm sao vậy?” Thẩm Chi Hủ không hiểu tại sao tâm trạng của hổ trắng nhỏ lại trượt dốc, bèn xoa xoa đầu cô.

“Grừ grừ...” Không có gì ngao, Người đẹp ốm yếu mau cho đại thụ biến dị tinh hạch đi!

Dưới sự hối thúc của hổ trắng nhỏ, lúc này anh mới lấy khoảng mười viên tinh hạch cấp 3 từ trong không gian ra rồi ném xuống đất như thường lệ.

Nếu như người ngoài nhìn thấy cảnh này, có lẽ sẽ không ngừng nói Thẩm Chi Hủ phá của, nhưng ở trong mắt một người hai hổ, thứ bọn họ không thiếu nhất hiện tại chính là tinh hạch cấp thấp.

Ba ngày này, bọn họ gần như đã dạo một vòng quanh cái gọi là “khu vực nguy hiểm” của thành phố Hồng Diễn. Tinh hạch cấp 1 đến cấp 3 cộng lại cũng có khoảng một ngàn viên, cho nên mười viên này chẳng là gì đối với bọn họ cả.

(Kiều Nghệ: Ngại quá, nhà không có gì ngoài điều kiện!)

Đại thụ biến dị càng kích động hơn, bộ rễ nhanh chóng chui lên khỏi mặt đất, từ từ cuốn lấy mười viên tinh hạch xuống bên dưới. Toàn bộ cây đại thụ lại lay động, tiếng vang rì rào phát ra giữa những lá cây, trông hết sức vui vẻ.

Kiều Nghệ và hổ mẹ nhìn, không hiểu sao có chút xúc động.

Thẩm Chi Hủ nheo mắt lại quan sát đại thụ biến dị hồi lâu, cũng không biết nghĩ tới điều gì, anh đột nhiên lên tiếng: “Bọn ta phải rời đi rồi.”

Đại thụ biến dị không có bất kỳ phản ứng nào.

“Bọn ta phải rời khỏi thành phố Hồng Diễn, có lẽ sẽ không bao giờ đến đây nữa, sau này mi tự nghĩ cách giải quyết vấn đề tinh hạch đi.”

Nói xong, Thẩm Chi Hủ rõ ràng có nhìn thấy nó khựng lại mấy giây.

Kiều Nghệ ngược lại không chú ý lắm, cô thương cảm dựa vào bên cạnh hổ mẹ.

Hổ mẹ cảm nhận được tâm trạng của nhóc con không tốt, bèn nghiêng đầu l.i.ế.m l.i.ế.m lỗ tai cô để an ủi.

“Ngao Ngao, chúng ta trở về thôi.”

Một lát sau, Thẩm Chi Hủ nhẹ giọng cất lời.

Loading...