Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 22

Cập nhật lúc: 2024-08-06 21:19:54
Lượt xem: 218

"Anh Đặng, chúng ta nên làm gì với thằng nhóc kia bây giờ? Đã mấy ngày rồi mà cậu ta vẫn còn sốt mãi chưa hạ, bây giờ đã sốt đến mất đi ý thức, chẳng lẽ chúng ta thật sự sẽ dẫn cậu ta đến căn cứ Hoài Long sao?”

"Sở Đào, anh đang nói cái gì vậy? Chúng ta không mang anh ấy đến căn cứ Hoài Long chẳng lẽ còn muốn ném anh ấy ở lại chỗ này ư?”

"Sao lại không được? Chúng ta đã chăm sóc cậu ta bao nhiêu ngày kể từ khi cậu ta lên cơn sốt chứ? Chưa lập tức vứt bỏ cậu ta ngay đã là tận tình tận nghĩa rồi! Bây giờ còn phải chăm sóc cậu ta đến khi tới căn cứ Hoài Long sao? Ai biết sau khi cậu ta tỉnh lại có còn là một con người bình thường không chứ..." Người đàn ông tên Sở Đào kia thốt lên câu nói cuối cùng kia rất nhỏ nhưng cũng đã đủ để cho người chung quanh nghe thấy rõ ràng, người phụ nữ ban đầu chỉ trích Sở Đào nhất thời xanh hết cả mặt.

“Sở Đào, rốt cuộc anh có còn lương tâm hay không hả?"

"Xời, Ngô Tương Nhược, cô còn nói chuyện lương tâm với tôi đấy cơ à? Ở thời buổi tận thế ăn thịt người này, có thể bảo vệ được tính mạng của mình mới là điều quan trọng nhất, lương tâm là cái gì? Lương tâm có thể mài ra ăn hay có thể khiến lũ zombie không cắn cô?” Sở Đào cười lạnh, vốn chỉ có ba phần bất mãn nay đã tăng lên mười phần: “Thằng nhóc này uống nhiều thuốc hạ sốt như vậy mà vẫn sốt cao bất tỉnh, lãng phí biết bao nhiêu là thuốc thang của chúng ta? Cô có biết hiện giờ đang khan hiếm thuốc lắm không? Nếu cứ cho một mình cậu ta hưởng hết thì chúng ta còn gì đâu mà sử dụng? Hơn nữa, trên đường đến căn cứ Hoài Long không biết sẽ còn gặp phải nguy hiểm gì, mang theo một người sốt cao bất tỉnh như vậy không khác nào một gánh nặng! Nếu làn sóng zombie ùa tới, chúng ta có thể bảo vệ được cậu ta nữa không? Có thể tự bảo vệ được mình đã là tốt lắm rồi!”

"Anh..." Ngô Tương Nhược bị gã mắng chửi khiến sắc mặt ngày càng kém nhưng cô ta cũng biết những gì Sở Đào nói là sự thật, muốn phản bác cũng không tìm được lý do nào có lý.

"Tôi cái gì mà tôi? Tôi nói vậy có đúng không? Đừng tưởng tôi không biết cô coi trong khuôn mặt của thằng nhóc đó! Đáng tiếc là người ta vốn dĩ không thèm để cô vào mắt, cô vẫn nên tỉnh táo lại thì hơn, đừng có vô liêm sỉ tự dâng hiến bản thân mình lên dù người ta không thèm nữa!”

Sở Đào nói càng ngày càng khó nghe, người đàn ông ngồi ở giữa vốn im lặng không nói bỗng lên tiếng nói chuyện.

"Sở Đào, đủ rồi, đừng nói nữa."

Sở Đào giương mắt nhìn lại, thấy người mở miệng chính là Đặng Diệc, người đứng đầu đội ngũ thì miệng há hốc, cuối cùng cũng oán hận ngậm lại.

Sắc mặt Ngô Tương Nhược cứ như cái bảng pha màu, đủ mọi màu sắc màu gì cũng có, cô ta chuyển tầm mắt về phía người đàn ông vừa mở miệng nói chuyện, ánh mắt hàm chứa chờ mong: “Anh Đặng, anh thấy như thế nào?”

Đặng Diệc né tránh ánh mắt của Ngô Tương Nhược, trong lòng anh ta cực kỳ tán thành những gì Sở Đào nói.

Ngay từ đầu bọn họ tiếp nhận Thẩm Chi Hủ cũng là bởi vì thằng nhóc này không phải chỉ là một bình hoa di động, anh ra tay vừa tàn nhẫn vừa hung dữ, có thể gia tăng không ít sức chiến đấu cho đội ngũ. Nhưng từ ba ngày trước, sau khi Thẩm Chi Hủ đổ bệnh, bọn họ mất đi sức chiến đấu thì cũng thôi, còn lãng phí nhiều thuốc men như vậy, hiện tại còn phải dốc lòng chăm sóc, không riêng gì Sở Đào bất mãn, những người khác trong đội ngũ cũng đã bắt đầu la ó.

Hơn nữa đúng như những gì Sở Đào nói, một khi nguy hiểm ập đến, bọn họ không có khả năng hy sinh bản thân mình để cứu một bệnh nhân bị sốt đến mức không còn ý thức, còn không bằng bây giờ dứt khoát một chút, bỏ lại cậu ta ở đây luôn.

"Tương Nhược, tôi cảm thấy Sở Đào nói cũng khá có lý."

Ngô Tương Nhược nghe đến đây, trong lòng đã lạnh đi một nửa, lại nhìn sang những người khác, bọn họ nếu không né tránh ánh mắt của cô ta thì là cúi đầu không nhìn cô ta, ngay cả Tăng Đan Nhã có quan hệ tốt với cô ta nhất cũng né tránh.

"Anh Đặng à..." Ngô Tương Nhược không từ bỏ ý định, lại gọi thêm một tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-22.html.]

Sở Đào được Đặng Diệc ủng hộ nên càng thêm tự tin: “Đừng cứ gọi anh Đặng anh Đặng mãi nữa, nếu cô không nỡ như vậy hay là cứ dứt khoát ở lại cùng thằng nhóc này là được rồi!”

“Vậy làm sao được!” Dưới tình thế cấp bách, Ngô Tương Nhược đã bật thốt ra, lại nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười của Sở Đào, trên mặt cô ta nhất thời nóng ran, có chút hụt hơi mà nói: "Cho dù chúng ta có muốn để anh ấy lại đây cũng phải đặt ở một nơi an toàn chứ, tại vùng núi hoang dã thô sơ này, nếu gặp phải zombie vậy biết phải làm sao bây giờ?”

Đúng là cô ta thích Thẩm Chi Hủ không sai, nhưng nếu thật sự vì Thẩm Chi Hủ mà rời khỏi đội ngũ có sức chiến đấu không kém này thì dù cô ta có cố gắng cách mấy cũng không làm được.

Những người khác còn chưa kịp lên tiếng, Sở Đào đã không chút chần chừ cười rộ lên: “Đặt ở một nơi an toàn? Vậy cô đi nhé? Ai thích đi cứ đi, dù sao tôi cũng không đi đâu.”

Trong mắt gã, Thẩm Chi Hủ sốt cao đến mức này đã không khác gì một người chết, cho dù anh có may mắn tỉnh lại cũng không biết có còn là một con người với chỉ số thông minh bình thường hay không nữa.

Mà nếu đã là người c.h.ế.t thì còn quan tâm an toàn hay không an toàn cái gì nữa?

Ngô Tương Nhược năm lần bảy lượt bị Sở Đào phản bác đã không còn muốn tranh luận tiếp với gã nữa, nhìn thẳng về phía Tăng Đan Nhã.

Tăng Đan Nhã thấy không né tránh được nữa bèn giật giật môi, đón lấy ánh mắt của những người khác, yếu ớt lên tiếng: "Hay là Tương Nhược, cô cứ nghe lời anh Đào đi?”

Ngô Tương Nhược cứng người, tựa như không dám tin những gì mình vừa nghe thấy, cô ta đấu tranh trong chốc lát rồi cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

"Vậy thì cứ làm theo lời mọi người nói đi."

Dứt lời, cô ta không dám nhìn vẻ mặt của những người khác, nhất là Sở Đào, vùi đầu chạy lên xe.

Đặng Diệc thấy vậy cũng không có vẻ mặt gì mà lập tức dặn dò: "Nếu tất cả mọi người đều không có dị nghị, như vậy thì Sở Đào, Vương Giai Thành, hai người chuyển người từ trong xe ra ngoài đi, những người khác thu dọn đồ đạc, chúng ta chuẩn bị xuất phát.”

Kiều Nghệ đứng cách đám người này không xa yên lặng theo dõi toàn bộ quá trình, cô không có lập trường phê phán cách làm của những người này, chỉ coi như là đang xem một vở kịch lục đục nội bộ, đồng thời cô còn âm thầm ghi nhớ bốn chữ "Căn cứ Hoài Long" ở trong lòng.

Không bao lâu sau, Sở Đào và Vương Giai Thành nhanh chóng chuyển người từ trên xe xuống, không biết có phải trùng hợp hay không mà nơi bọn họ đặt người đó xuống cách chỗ Kiều Nghệ đang đứng rất gần, cô cũng nhìn thấy người bị đám người này tranh luận có nên bỏ lại không có dáng vẻ như thế nào.

Gương mặt tuấn mỹ của người nọ làm cho người ta chỉ cần liếc mắt một cái đã cảm thấy kinh ngạc vì quá đẹp, chỉ là tuổi tác của anh có vẻ không lớn, đứng giữa đám thiếu niên cùng thanh niên, lại còn bởi vì sốt cao mà trên mặt hiện ra từng vệt ửng hồng bất thường, trông lại lộng lẫy vô cớ, quyến rũ vô cùng.

Đây là lần đầu tiên Kiều Nghệ tận mắt nhìn thấy một anh chàng đẹp trai đến như vậy nên cứ nhìn chằm chằm không chớp mắt đến vài giây, không nhịn được cảm khái cô gái tên Ngô Tương Nhược kia thích anh chàng cũng không phải không có lý do, ngay cả cô cũng nhịn không được mà phải nhìn thêm vài lần.

Lúc này, những người khác đã thu dọn đồ đạc có thể thu dọn xong, không ai chú ý đến tình hình bên chỗ người đàn ông bị sốt. Bọn họ trèo lên xe, hai chiếc xe việt dã được cải tiến vô tình quyết liệt rời đi.

Loading...