Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 225
Cập nhật lúc: 2024-08-13 18:31:17
Lượt xem: 179
“Tôi cũng không biết nữa.”
“Hả?”
Kiều Nghệ không nhịn được nhìn về phía Người đẹp ốm yếu, hai má phồng lên, cô nhìn thấy Tiểu Hắc ăn cái gì cũng thèm, lúc này trong miệng cô đang ăn là mứt trái cây chua ngọt.
Thẩm Chi Hủ không có ý định nói những dự định tương lai của mình với Tạ Vân Nhã, lòng anh như gương sáng, anh biết trước đó Tạ Vân Nhã đi theo bọn họ là vì sợ người của viện nghiên cứu. Anh suy nghĩ một lát rồi có lòng nhắc nhở cô ấy: “Viện nghiên cứu ở căn cứ Hoài Long đã bị phá hủy, mọi người có thể an tâm đợi ở căn cứ Hoài Long, nếu thực sự sợ người của viện nghiên cứu để mắt tới thì cô có thể tới thôn Đường Hà.”
Tạ Vân Nhã cười xấu hổ, không ngờ suy nghĩ thật sự của mình lại bị Thẩm Chi Hủ phát hiện, chỉ là…
Thôn Đường Hà?
Đó là đâu vậy? Sao cô ấy lại chưa từng nghe nói tới.
“Thôn Đường Hà là một thôn nhỏ, cách căn cứ Hoài Long không xa, an ninh ở đó không mạnh bằng căn cứ Hoài Long, nhưng người dân chất phác thật thà, thế dựa núi, đây là một nơi tốt.” Kiều Nghệ yên lặng bổ sung thêm.
Thẩm Chi Hủ liếc mắt nhìn hổ trắng nhỏ, không phản bác những gì cô nói, thậm chí còn giải thích tỉ mỉ đường đi tới thôn Đường Hà cho cô ấy.
Tạ Vân Nhã có hơi xúc động, đột nhiên cảm thấy yêu mến thôn Đường Hà này hơn, có lẽ… Cô ấy sẽ tới đó xem một chút, nếu như không ổn sẽ quay trở về căn cứ Hoài Long.
“Tôi biết rồi, cảm ơn mọi người.” Tạ Vân Nhã mỉm cười cảm kích: “Ngày một mọi người sẽ rời khỏi đây đúng không?”
Thẩm Chi Hủ ừm một tiếng.
Tạ Vân Nhã không nói gì nữa, Thẩm Chi Hủ cũng không phải một người nói nhiều, hai người nhìn nhau im lặng vài giây, cuối cùng vẫn là Tạ Vân Nhã không chịu nổi áp lực im lặng này, nên đứng dậy chào tạm biệt.
Sau khi Tạ Vân Nhã rời đi, Thẩm Chi Hủ mới sờ sờ mái tóc mềm mại của hổ trắng nhỏ: “Ngao Ngao thất vọng à?”
“Thất vọng cái gì?”
“Tạ Vân Nhã không đi cùng chúng ta.”
“Tôi không có thất vọng.” Kiều Nghệ nhìn Người đẹp ốm yếu bằng ánh mắt có hơi kỳ lạ, cô và Tạ Vân Nhã đâu có thân quen mấy, làm sao có thể thất vọng được? Hơn nữa, quyết định này của Tạ Vân Nhã hoàn toàn chính xác. Năng lực yếu là thật, nếu gặp nguy hiểm bọn cô rất khó có thể quan tâm tới họ được.
“Không phải em rất thích husky biến dị à?” Thẩm Chi Hủ nhíu màu, dường như không tin lời cô nói.
“Tôi rất thích, nhưng tôi không muốn Tiểu Hắc và cô chủ của nó gặp phải nguy hiểm khi đi theo chúng ta đâu.”
Nếu đúng như vậy, trong lòng cô sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Thẩm Chi Hủ bật cười, ừ một tiếng.
“Ngày kia chúng ta xuất phát rồi, chúng ta có cần chuẩn bị thứ gì nữa không?”
Bọn họ sẽ đi từ Tây Nam đến Đông Nam, cũng coi như đi xa!
Kiều Nghệ hào hứng giống như lần đầu tiên mình đi du lịch ở kiếp trước vậy, nên cô muốn chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo.
“Ở bên trong không gian cái gì cũng có, Ngao Ngao còn muốn thêm gì nữa không?”
Câu hỏi này thật sự làm khó Kiều Nghệ, cô nghiêng đầu suy nghĩ, ánh mắt càng lúc càng mê mang.
“Tôi, tôi cũng không biết nữa.”
“Em cứ từ từ suy nghĩ, bao giờ nghĩ xong thì nói với tôi.”
“Vâng.”
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-225.html.]
Trước khi bọn họ kịp nhận ra thì hai ngày đã trôi qua, hôm nay là ngày khởi hành đi tới duyên hải Đông Nam.
Đám Thẩm Chi Hủ đã có mặt ở địa điểm tập hợp trước mười phút, lúc này đám người Cố Hựu Kỳ đã tới đông đủ.
Kiều Nghệ cẩn thận nhìn những người ở phía sau Cố Hựu Kỳ, cả nam và nữ tổng cộng có hai mươi tám người, trong đó có mười tám người nam, mười nữ, hầu hết đều đã tham gia nhiệm vụ thanh trừ lần này, Kiều Nghệ cũng coi như biết bọn họ.
“Anh tới rồi.” Cố Hựu Kỳ hất cằm về phía Thẩm Chi Hủ.
Thẩm Chi Hủ hờ hững ừ một tiếng.
“Vậy chúng ta lên đường sớm thôi.” Cố Hựu Kỳ chỉ gọi Thẩm Chi Hủ tham dự lần hành động này, nếu anh đã đến thì thời gian lên đường sẽ sớm hơn dự kiến.
Thẩm Chi Hủ không có ý kiến gì cả.
Cố Hựu Kỳ thấy vậy thì gọi đội ngũ ở phía sau lên xe, một nhóm tám xe từ từ rời khỏi phạm vi căn cứ Hoài Long.
Trong suốt chặng đường mọi người không hề nghỉ ngơi, chạy xe suốt bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng Cố Hựu Kỳ bảo tất cả dừng lại ở một khu phục vụ cũ nát không có bóng người.
Cố Hựu Kỳ xuống xe trước, để Nhan Dục Chương quản lý đội ngũ còn anh ta thì đi về phía Thẩm Chi Hủ.
“Anh vẫn ổn chứ?” Khi Cố Hựu Kỳ tới thì Thẩm Chi Hủ đang ngửa đầu uống nước, hầu kết lên xuống theo từng hành động nuốt của anh.
Chậc, không thể không nói, người này lớn lên không chỉ đẹp trai, mà khi uống nước cũng hấp dẫn như vậy.
Thẩm Chi Hủ không biết Cố Hựu Kỳ đang âm thầm mắng yêu mình, anh uống nước xong liếc mắt nhìn Cố Hựu Kỳ.
“Tôi vẫn ổn.”
Cố Hựu Kỳ nhướng mày, nhìn anh bằng dáng vẻ không quá tin tưởng nói: “Bây giờ vẫn ổn, còn buổi chiều? Anh thật sự định lái xe cả ngày à?”
Trái tim Kiều Nghệ cũng nhấc lên.
Trước đó có Cao Hoằng Khải, Người đẹp ốm yếu và anh ta thay phiên nhau lái xe, cho nên cũng không quá mệt mỏi, bây giờ ở cùng với đám người Cố Hựu Kỳ, Người đẹp ốm yếu cũng chỉ quen biết một chút đối với Cố Hựu Kỳ, chẳng lẽ người này muốn đi cùng một chiếc xe với mình?
“Anh có ý tưởng gì không?”
Hai mắt Cố Hựu Kỳ sáng lên: “Tôi không thể rời khỏi đội ngũ của mình, tôi để Chương Tử đi cùng với mọi người được không?”
Chương Tử chính là Nhan Dục Chương bạn từ khi còn nhỏ của Cố Hựu Kỳ, trong đầu Thẩm Chi Hủ hiện lên một gương mặt quen thuộc, thì ừm một tiếng coi như đồng ý.
Kiều Nghệ cũng len lén thở phào nhẹ nhõm, có thêm một người nữa, Người đẹp ốm yếu sẽ thoải mái hơn nhiều.
“Được rồi, bây giờ tôi sẽ đi nói với Chương Tử, đợi một lát nữa cậu ấy sẽ tới đây.” Cố Hựu Kỳ nói xong đang chuẩn bị rời đi, nhưng dường như nghĩ ra đều gì đó, anh ta lại thu chân về, cười tủm tỉm, điều này khiến Kiều Nghệ cảm thấy anh ta có chuyện gì đó mờ ám.
“Anh còn có chuyện gì nữa à?” Thẩm Chi Hủ cũng cảm thấy nụ cười của Cố Hựu Kỳ có hơi ngốc nghếch, khẽ cau mày.
“Lát nữa buổi trưa mọi người ăn món gì vậy?”
Thẩm Chi hủ còn tưởng rằng Cố Hựu Kỳ muốn bao cơm trưa cho bọn họ, bèn xua tay nói: “Không cần phải chuẩn bị cho chúng tôi đâu, chúng tôi tự nấu được.”
Đương nhiên là anh ta biết chuyện này.
Anh ta cũng đâu có ý định chuẩn bị? Anh ta chỉ muốn biết trưa nay đám Thẩm Chi Hủ ăn gì thôi!
“Vậy buổi trưa các anh ăn gì?
Lần này Thẩm Chi Hủ đã cảm nhận được có gì đó không ổn, tên nhóc này… Định làm gì vậy?
Anh nheo mắt, che giấu sự u ám ở trong mắt mình: “Buổi trưa chúng tôi ăn mì thịt bò.”
Cố Hựu Kỳ còn chưa kịp phản ứng lại thì Kiều Nghệ ngồi ở ghế bên cạnh tài xế đã kêu lên: “Oa, mì thịt bò! Có phải là thịt bò tươi mà hôm qua chúng ta mới xử lý không?”