Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 24

Cập nhật lúc: 2024-08-06 21:20:25
Lượt xem: 255

Trong đầu cô không ngừng quẩn quanh những gì Lương Tuấn Vỹ vừa nói, đã đoán được ngày đó cô và hổ mẹ gặp phải zombie tốc độ cấp 4 mà hai người này muốn tìm kiếm. Lại nghĩ đến khu biệt thự thành phố Lang mà anh ta nói, trong lòng tự biết bất kể là ở khu biệt thự hay là ở trong hang động, con zombie tốc độ cấp 4 kia sớm muộn gì cũng sẽ tìm được bọn họ.

Mẹ ơi, mẹ tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì đâu đó...

Kiều Nghệ yên lặng cầu nguyện cho hổ mẹ ở trong lòng.

Khoảng chừng một giờ đồng hồ sau, dị năng trong cơ thể Kiều Nghệ đã hồi phục hoàn toàn, lúc này người đàn ông cũng không còn run bần bật nữa, lực ôm lấy cô cũng lỏng lẻo hơn rất nhiều, Kiều Nghệ không cần dùng quá nhiều sức cũng có thể giãy ra khỏi vòng tay của anh, lập tức cách anh nửa mét.

Vòng tay người đàn ông trống rỗng, hai đầu mày anh theo bản năng nhíu lại, đôi chút toát lên vẻ bất an.

Kiều Nghệ ép mình không được nhìn nữa, việc cô đi ra đã trì hoãn không ít thời gian, cô phải trở về xem hổ mẹ đã về chưa mới được.

Kiều Nghệ nghĩ như vậy vội xoay người rời đi.

Nhưng cô còn chưa đi được mấy bước đã chợt ngừng lại, chấp nhận số phận mà quay đầu trở về.

Cô không phải thánh mẫu nhưng cũng không thể nào bỏ lại một người đang sống sờ sờ ở vùng hoang dã này, mặc cho người đó tự sinh tự diệt được.

Thôi quên đi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, cứ coi như cô đang làm việc thiện tích đức cho hổ mẹ là được rồi.

Kiều Nghệ im lặng thở dài, đánh giá người đàn ông từ trên xuống dưới một lượt.

Rất tốt, quần áo trên người anh rất dày, có thể chịu được ma sát.

Kiều Nghệ đánh giá xong bèn cúi đầu cắn cổ áo anh, dùng sức kéo lên núi.

Nặng, nặng quá đi mất! ┗|`O′|┛

Nhìn còn trẻ măng mà sao nặng như voi thế này, hàm răng sữa nhỏ bé yếu ớt của cô, grừ grừ, không biết có gãy luôn không nữa hu hu hu.

Không ai biết Kiều Nghệ phải tốn bao nhiêu thời gian, bao nhiêu sức lực mới kéo được một người đang hôn mê bất tỉnh đến tận cửa hang động.

Sau khi cô thành công kéo người vào trong hang, Kiều Nghệ ngã bịch xuống đất như chó ăn bùn rồi nằm đó không nhúc nhích, trong ánh mắt tràn đầy vẻ đời này không còn gì luyến tiếc.

Mệt quá, mệt quá đi mất, mệt đến mức muốn đầu thai luôn, cô thề sau này sẽ không bao giờ làm mấy chuyện như thế này nữa, hàm răng sữa nhỏ bé của cô, grừ grừ, đau quá xá hu hu hu. (╥﹏╥)

Hy vọng ông trời nể mặt cô cố gắng làm việc thiện, phù hộ hổ mẹ của cô có thể bình an trở về!

***

Trăng treo trên đỉnh đầu, ánh trăng m.ô.n.g lung mờ ảo chiếu xuống, khoác lên cho núi rừng yên tĩnh một tấm áo choàng màu bạc mờ mờ.

Lúc này, một tiếng kêu chít chít thảm thiết phá vỡ sự yên tĩnh của núi rừng khiến chim tước đang ngủ say phải vỗ cánh bay đi.

Dưới ánh trăng, một con hổ trắng nhỏ nhào về phía một con thỏ màu xám, hàm răng cắn chặt lấy cổ họng nó, chờ vài phút đồng hồ trôi qua, thỏ xám không giãy giụa nữa thì hổ trắng nhỏ mới dần dần thả lỏng lực răng.

May mắn thay, hàm răng sữa nhỏ yếu của cô vẫn có thể cắn nát cổ họng thỏ.

Kiều Nghệ thở phào nhẹ nhõm, trong đệm thịt bật ra móng vuốt sắc bén, cắt bỏ lớp lông thỏ màu xám để lộ ra m.á.u thịt bên trong, hưởng thụ bữa tối muộn hôm nay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-24.html.]

Cô vừa ăn vừa nghĩ đến người đàn ông còn đang nằm bất tỉnh trong hang động.

Ngoại trừ chiều nay anh động đậy ôm chặt lấy cô ra thì về sau, bất kể cô có cắn quần áo anh như thế nào, để lưng anh “gần gũi” với mặt đất như thế nào, đối phương cũng không vì đau đớn mà động đậy, thậm chí là tỉnh giấc.

Nếu không phải vì nhiệt độ trên cơ thể anh vẫn nóng đến kinh người, gương mặt cũng nổi lên vệt ửng hồng bất thường thì Kiều Nghệ thật sự cho rằng anh đã bị sốt đến mức không còn là người nữa rồi.

Kiều Nghệ nhanh nhẹn giải quyết xong bữa tối rồi ợ một cái, cố gắng chịu đựng cơn buồn ngủ mà đi tìm quả mâm xôi dại, ăn mấy quả để làm sạch mùi m.á.u tươi khoang miệng. Cô suy nghĩ một chút lại cắn thêm một bụi nhỏ, giẫm lên bóng đêm quay trở về hang động.

Việc đầu tiên Kiều Nghệ làm sau khi trở lại hang động chính là quan sát xem người đàn ông kia có tỉnh táo hay không, tiếp theo đó mới vươn móng vuốt ra, đệm thịt nhẹ nhàng chạm vào trán anh.

Úi da, vẫn còn nóng quá!⊙▃⊙

Cô thu hồi móng vuốt, nhìn đôi môi mỏng xinh đẹp của người đàn ông bởi vì sốt cao dẫn đến thiếu nước mà khô nứt, sau đó yên lặng ngậm một quả mâm xôi dại rồi đặt xuống cánh môi anh.

Cô đợi một hồi, không thấy người đàn ông có động tĩnh gì thì chợt nhíu mày, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.

"Grừ…" Anh ăn nhanh đi, không ăn làm thế nào mà bổ sung nước được!

Hôm nay khi Kiều Nghệ đi tìm mâm xôi dại có nghĩ đến người đàn ông cho nên đã thuận tiện mang về cho anh mấy quả, nhưng tình huống hiện tại khiến cô có chút khốn đốn.

Người đàn ông đang hôn mê không thể ăn mâm xôi dại được, Kiều Nghệ cũng không có hai tay linh hoạt để giúp đỡ.

Cô ngồi xổm xuống suy nghĩ trong chốc lát, hồi lâu sau đã có một kế hoạch, cô lấy miếng đệm thịt cọ vào phần lông ở trên móng vuốt bên kia, sau khi thấy nó đã sạch sẽ rồi đặt xuống quả mâm xôi dại đang ở trên môi người đàn ông rồi dùng lực ấn xuống, quả mâm xôi dại bị ép ra nước.

Nước đỏ thấm theo kẽ môi anh, người đàn ông đang hôn mê dường như cũng cảm giác được mà vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng l.i.ế.m cánh môi theo bản năng, trùng hợp móng vuốt của Kiều Nghệ còn chưa được thu hồi, đầu lưỡi của người đàn ông nhẹ nhàng l.i.ế.m phải miếng đệm thịt non mềm của cô.

Kiều Nghệ: (′⊙w⊙)

Cô giật mình, vội vàng thu hồi móng vuốt của mình, hai tai tròn run rẩy, con ngươi cũng thu nhỏ lại rồi liên tục lui về phía sau, cảnh giác nhìn chằm chằm vào người đàn ông vừa l.i.ế.m đệm thịt của mình.

Trong bóng tối, người đàn ông vẫn không nhúc nhích, cảm giác bị l.i.ế.m vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của Kiều Nghệ.

"Grào?"

Kiều Nghệ khẽ kêu lên trong vô thức, cô thăm dò đến gần, móng vuốt xù lông nhẹ nhàng chọc vào cánh tay của anh.

Ơ? Sao anh lại không động đậy nữa rồi? Không phải là đang giả c.h.ế.t đấy chứ?

Kiều Nghệ cố nén cơn buồn ngủ nhìn chằm chằm vào người đàn ông tận mười phút, thấy anh thật sự không còn nhúc nhích nữa mới tiếp tục cho anh ăn thêm mâm xôi dại.

Chẳng qua là lúc này cô đã khôn hơn, không còn dùng đệm thịt ép mâm xôi dại như vừa rồi nữa mà ngược lại bật móng vuốt ra, dùng sức chọc vào vỏ quả mâm xôi dại, đợi đến khi nó chảy nước trái cây ra thì mới đặt lên môi người đàn ông.

Kiều Nghệ đút cho anh ăn mâm xôi dại mà bản thân mang về xong cũng mặc kệ người đàn ông sẽ có phản ứng gì, chỉ lo l.i.ế.m nước trên đầu móng vuốt rồi tìm một vị trí cách xa anh một chút, sau đó cuộn trọn thân thể lại chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Nhưng cô không biết vào khoảnh khắc mình nhắm mắt lại, hàng mi của người đàn ông vốn đang hôn mê lại nhẹ nhàng rung động, không đến mấy giây sau, một đôi mắt lạnh như băng không hề có cảm tình mở ra.

Dường như anh ý thức được điều gì mà giãy giụa muốn đứng lên nhưng lại bất đắc dĩ vì tứ chi đã mềm nhũn dưới ảnh hưởng của cơn sốt cao, không thể khống chế được nữa. Hơn nữa cơn đau nhức cả người tràn lan khiến anh chưa tỉnh táo được quá năm giây đã lại không cam lòng chìm vào bóng tối.

Kiều Nghệ đang cuộn mình cách đó không xa nghe thấy tiếng động chợt mở mắt ra nhìn về phía người đàn ông, lẳng lặng nhìn chăm chú vài giây, thấy anh vẫn bất động như cũ, cái đầu tròn của cô nghiêng nghiêng, đôi mắt hiện lên một tia khó hiểu.

Quái lạ, vừa rồi rõ ràng cô nghe thấy tiếng động sao bây giờ lại không thấy nữa? Chẳng lẽ là cô nghe lầm?

Loading...