Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 254
Cập nhật lúc: 2024-08-14 18:36:01
Lượt xem: 185
"Cái gì?"
"Tôi nhớ vì sao tôi lại cảm thấy dị năng của Vân Trác Việt có hơi quen thuộc rồi!"
Thẩm Chi Hủ nghe vậy thì đôi mắt có chút nheo lại, ra hiệu hổ trắng nhỏ nói tiếp.
"Tôi từng cảm nhận được loại dị năng này ở trên người của một người!"
"Là ai?" Cố Hựu Kỳ lập tức hỏi.
"Đinh Thụy Bác!"
Đinh Thụy Bác?!
Đây là một cái tên xa lạ...
Sở Thiên và Cố Hựu Kỳ nhìn nhau, hổ mẹ nằm gác lên đùi nhóc con cũng lập tức ngẩng đầu, mắt hổ quanh quẩn một tia mờ mịt.
Bọn họ không biết Đinh Thụy Bác, nhưng không có nghĩa là Thẩm Chi Hủ lạ lẫm với gã. Anh mở mắt ra nhìn thẳng về phía hổ trắng nhỏ: "Ngao Ngao, em chắc chứ?"
"Tôi chắc chắn, nhưng luồng dị năng của họ chỉ tương tự chứ không giống nhau hoàn toàn."
Đây cũng là điều mà cô suy nghĩ kỹ một lúc lâu mới moi từ trong ngóc ngách trí nhớ của bản thân ra.
Lúc này Cố Hựu Kỳ có hơi vội vã: "Mọi người đang nói cái gì vậy? Đinh Thụy Bác này là ai?"
Sở Thiên cũng ném ra ánh mắt thắc mắc.
"Đinh Thụy Bác là một tên điên mà tôi và Người đẹp ốm yếu gặp khi tiến vào căn cứ Hoài Long. Gã đã thức tỉnh dị năng khống chế zombie, lợi dụng loại dị năng này bắt rất nhiều dị năng giả, đồng thời lấy những dị năng giả này làm thí nghiệm, thậm chí chuyển hóa bọn họ thành zombie! Gã ta là một tên điên thật sự đó! Đúng rồi, nghe Cao Hoằng Khải nói, Đinh Thụy Bác này cũng có quan hệ với khu nghiên cứu, đều là một lũ biến thái chính cống! Đồ điên!"
"Gì cơ? Còn có loại dị năng này tồn tại ư?"
"Anh ta c.h.ế.t rồi sao?!"
"Chết không có cơ hội lần hai." Kiều Nghệ trả lời, mặc dù cô không thấy t.h.i t.h.ể của Đinh Thụy Bác, nhưng cô đã nhìn thấy tinh hạch của Đinh Thụy Bác. Không có gì bất ngờ, tinh hạch này còn nằm trong không gian của Người đẹp ốm yếu.
"Nếu như Tiểu Nghệ không cảm nhận sai, Vân Trác Việt này có phải là cũng thức tỉnh dị năng khống chế zombie rồi không?" Cố Hựu Kỳ cảm thấy không rét mà run khi nghĩ đến chuyện này.
Dị năng có thể khống chế zombie... Nếu như sử dụng hợp lý thì là tin mừng với người may mắn sống sót! Nhưng làm sao lại để tên điên của khu nghiên cứu thức tỉnh được chứ? Chẳng lẽ ông trời thật sự muốn tiêu diệt họ sao?
Cố Hựu Kỳ nhất thời không thể nào chấp nhận được, thậm chí cảm thấy đau lòng không thôi.
Thẩm Chi Hủ lại phủ nhận: "Không, anh ta thức tỉnh năng lực khống chế động vật biến dị."
"Gì cơ?"
Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên không hẹn mà cùng nhìn về phía Thẩm Chi Hủ, ba ánh mắt chạm vào nhau, bọn họ đều nhớ tới chuyện động vật biến dị đánh lén hang Tiêu Tiền vào sáng sớm hôm trước.
Kiều Nghệ chậm hơn bọn họ nửa nhịp: "Vân Trác Việt này quả nhiên không phải thứ gì tốt, động vật biến dị đánh lén trước đây chính là do anh ta giở trò quỷ đúng không? Chúng ta mau bắt bọn chúng lại đi!"
"Tiểu Nghệ nói có lý." Sở Thiên vô thức đổi xưng hô với Kiều Nghệ thành Tiểu Nghệ. Gã cứ bảo sao thằng nhãi Kỷ Chính đó có gan chó ở đâu mà lại làm ầm ĩ với mình, thì ra là cấu kết được với những tổ chức tà ác này! Xem ra đã đến lúc dọn sạch hang Tiêu Tiền này rồi.
Ánh mắt Sở Thiên lạnh lùng, gã nắm chặt nắm đấm.
Cố Hựu Kỳ cũng không ngờ là tình cờ ra ngoài ăn đêm lại có thể hợp sức với Sở Thiên, tốc độ này nhanh đến mức anh ta vẫn chưa kịp phản ứng. Đồng thời anh ta cũng xắn tay áo lên, dự định làm một vố lớn.
Thẩm Chi Hủ lại đứng dậy dắt tay Kiều Nghệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-254.html.]
"Chi Hủ, anh đi đâu vậy?"
"Bắt người." Thẩm Chi Hủ nhìn Sở Thiên khi nói câu này, anh biết Sở Thiên nhất định biết nơi ở của Vân Trác Việt.
"Đúng vậy! Mau bắt người lại! Tôi cứ bảo sao gã đàn ông đó lại tốt bụng trả tinh hạch cho tôi, thì ra là để ý tới mama của tôi! Còn muốn khống chế mama của tôi nữa! Thực sự không thể tha thứ cho tên này được!" Kiều Nghệ siết chặt nắm tay nhỏ, đôi mắt màu lam nhạt lóe lên sự phẫn nộ.
Hổ mẹ rất đồng tình, nhẹ nhàng rống lên một tiếng đáp lại nhóc con.
Và thế là đám người bọn họ đi tìm Vân Trác Việt dưới sự dẫn đường của Sở Thiên. Trên đường gặp dị năng giả tuần tra, Sở Thiên đều dặn dò bọn họ đề cao cảnh giác, tiếp theo có thể sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm.
...
Một bên khác, sau khi Vân Trác Việt ra tay không thành thì trốn vào đám đông cũng không đi xa, ánh mắt của gã luôn khóa chặt trên người cô bé và hổ trắng lớn biến dị. Mãi đến khi gã nhìn thấy Sở Thiên xuất hiện, tiếng chuông cảnh báo bỗng kêu to, sợ một màn tùy tiện này của bản thân sẽ làm hỗn loạn kế hoạch đánh bại hang Tiêu Tiền. Theo bọn họ một hồi lâu, lại suýt bị Sở Thiên phát hiện, gã vội vội vàng vàng chạy về trụ sở ở hang Tiêu Tiền.
Lúc gã trở lại, Cao Nhược Lâm không biết mới đi đâu về mà toàn thân tỏa ra mùi vị đã được thỏa mãn. Nếu là ngày trước thì Vân Trác Việt sẽ trêu ghẹo một phen, thậm chí là nhào tới, nhưng lúc này gã không có suy nghĩ kiều diễm này. Gã nắm chặt lấy cánh tay của Cao Nhược Lâm.
Cao Nhược Lâm thuận thế dựa sát vào trong n.g.ự.c Vân Trác Việt: "Trác Việt, anh làm sao vậy? Luống cuống cái gì?"
Vân Trác Việt không đẩy cô ả ra, gấp rút nói: "Nhược Lâm, kế hoạch có thay đổi lập tức thông báo Kỷ Chính ra tay ngay bây giờ!"
"Ra tay ngay bây giờ ư? Trác Việt, anh có bị điên không? Sao lại đột ngột như vậy?"
Vân Trác Việt cũng cảm thấy hối hận, hối hận mình không nghe lời cảnh báo của Thạch Ngọc Cầm, không biết tự lượng sức mình muốn đi khống chế hổ trắng lớn biến dị cao hơn bản thân một cấp.
Nghĩ như vậy, Vân Trác Việt vội vàng kể lại chuyện xảy ra ở chợ đêm cho Cao Nhược Lâm.
Trong lòng Cao Nhược Lâm biết không ổn, nhưng còn có chút may mắn: "Cuống cái gì? Đứa bé đó có quan hệ tốt với Sở Thiên, nhưng không có nghĩa là nó biết anh đã thức tỉnh dị năng gì mà."
Dứt lời, cô ta vỗ vỗ cánh tay Vân Trác Việt trấn an.
Thật ra Vân Trác Việt cũng cảm thấy như vậy, có điều nghĩ tới hai cặp mắt màu lam nhạt cực kì giống nhau đó như có thể nhìn thấu gã, điều này khiến đáy lòng của gã không hiểu sao lại vô thức dấy lên sự bất an mãnh liệt.
Sự bất an khiến gã không thể nào bình tĩnh lại được, còn kiên định suy nghĩ về kế hoạch trước thời hạn.
"Nhược Lâm, để đề phòng chúng ta vẫn nên hành động sớm đi!"
Cao Nhược Lâm rời khỏi vòng tay của Vân Trác Việt, lông mày nhíu chặt lại: "Anh chắc chứ?"
Vân Trác Việt đi về phía cửa sổ như đáp lại cô ả, ở đó treo một cái lồng chim tinh xảo, trong lồng chim nhốt một con chim sẻ lớn bằng bàn tay người trưởng thành.
Gã mở lồng chim ra rồi đưa tay vào, nhẹ nhàng đụng đụng đầu của chim sẻ.
Chim sẻ nghiêng đầu và cọ vào ngón tay của Vân Trác Việt.
Thấy thế, tâm trạng của Vân Trác Việt có hơi khá lên. Gã dùng dị năng khống chế truyền đạt nhiệm vụ bản thân cho chim sẻ biến dị, sau đó nhẹ nhàng cầm lồng chim và thả nó bay đi.
Chim sẻ vỗ vỗ cánh rồi bay vài vòng trước mặt Vân Trác Việt, cuối cùng bay ra khỏi hang Tiêu Tiền dưới ánh mắt kỳ vọng của gã.
"Anh điên rồi!" Cao Nhược Lâm dường như không thể tin được, chim sẻ biến dị này là đòn sát thủ của Vân Trác Việt!
Vân Trác Việt quay đầu nhìn cô ta, đáy mắt lóe lên sự điên cuồng mà chính gã cũng không phát hiện ra: "Thành hay bại là do lần hành động này!"
Cao Nhược Lâm như bị Vân Trác Việt lây nhiễm, cô ả nhếch miệng, cầm lấy điện thoại vệ tinh bấm gọi điện thoại vệ tinh của Kỷ Chính.
Kỷ Chính sớm đã chờ không nổi, cho nên sau khi nghe Cao Nhược Lâm nói sẽ thực hiện kế hoạch trước thời hạn bèn vui mừng không thôi. Hắn dặn dò cấp dưới lén lút lẻn về hang Tiêu Tiền, dự định g.i.ế.c cho Sở Thiên và Ôn Khang trở tay không kịp!
Cao Nhược Lâm cúp điện thoại rồi nhìn về phía Vân Trác Việt.