Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 265
Cập nhật lúc: 2024-08-14 18:39:28
Lượt xem: 183
“Grừ grừ…” Hừ hừ, tao cũng sẽ cố gắng! Mày cứ xếp hạng ba muôn đời đi nhé cây non!
Còn cô thì cứ cố gắng giữ vững phong độ hạng hai triệu năm là được.
Ai bảo hổ mẹ lại kinh khủng như vậy chứ, mà lại còn là mẹ của cô chứ ai?
Kiều Nghệ hơi chán nản nghĩ.
Lúc này Thẩm Chi Hủ bảo hổ trắng lớn dùng dị năng hệ băng đóng băng toàn bộ những con mồi này lại, sau đó anh hỏi thăm Đại Bạch một chút.
“Đại Bạch có biết gần đây có con sông nào không?”
Hổ mẹ gật đầu.
“Mi đưa chúng ta qua đó đi, hôm nay chúng ta đi dã ngoại.”
Kiều Nghệ nghe xong thì mắt hổ sáng lên lấp lánh.
“Grào grào…” Toẹt vời!
Đi dã ngoại quá tuyệt vời! Chúng ta có thể ăn thịt nướng ha!
Thẩm Chi Hủ nghe ra được sự hưng phấn của hổ trắng nhỏ, bất đắc dĩ bật cười.
Đúng là một cái túi háu ăn.
(Kiều Nghệ: Chỉ hơi hơi thôi nha.)
--
“Rào...”
“Rào rào rào...”
Tiếng nghịch nước truyền đến từ trong con sông sạch sẽ, dõi mắt nhìn theo, chỉ thấy hai con hổ trắng với dáng vẻ giống nhau đang lười biếng ngâm mình trong nước. Một cây non mini cao khoảng 10cm cắm rễ trong bùn lầy ở ven bờ, cành cây dài mảnh vươn vào trong sông, vốc nước trong vắt tưới lên bản thân, cuối cùng còn hất nước lên con hổ trắng nhỏ hơn một chút giống như đang chơi khăm.
Kiều Nghệ mở mắt ra, ánh mắt nhìn về phía kẻ đầu têu là cây non mini.
“Grừ grừ...” Tiểu Thụ, chẳng lẽ mày thua tao, ghi hận trong lòng, cho nên bây giờ té nước trả thù tao đúng không?
Đáp lại cô là mấy chữ to do cây non mini bày ra.
... [Nghe không hiểu nghe không hiểu.]
Kiều Nghệ: “...”
Quả nhiên, tai hại khi biến trở về hổ chính là không thể nói chuyện, không ai nghe hiểu bản thân đang nói gì.
Cô vừa tức vừa bất đắc dĩ, con ngươi đảo quanh, cái đuôi đã dài ra rất nhiều vỗ lên mặt sông, sau đó nhanh chóng sử dụng đuôi hất nước lên người cây non mini ở trên bờ.
“Grừ grừ...” Đồ cây thúi, con hổ không ra oai, mày coi tao là mèo bệnh à!
Cây non mini rõ ràng sững sờ một hồi, có lẽ là nó không ngờ rằng hổ trắng nhỏ còn có một chiêu này. Sau khi lấy lại tinh thần, mấy cành cây mảnh khảnh dọc trên thân mọc dài vươn ra ngoài, ra sức té nước lên người hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ cũng không cam chịu yếu thế, dùng đuôi vẫy nước lại để trả đũa nó.
Cái này thì khổ cho hổ mẹ ở gần Kiều Nghệ nhất, đang ngâm nước thoải mái lại bị tai bay vạ gió.
Nó mở mắt ra, bất đắc dĩ nhìn lướt qua nhóc con, thấy cái đầu lông xù của cô cũng ướt nhẹp trông rất đáng thương. Nó than thở một tiếng trong lòng, vừa liếc về phía cây non mini trên bờ, cây non có vẻ như không có bị gì cả, còn thấp thoáng tản ra khí tức vênh váo đắc chí.
Lần này hổ mẹ không bỏ qua, sao nó có thể để cây non mini bắt nạt nhóc con của mình được?
Vì vậy, cái đuôi của hổ mẹ cũng động đậy, tham gia vào cuộc chiến này.
Kiều Nghệ thấy thế, đôi mắt hổ sáng ngời, tiến tới l.i.ế.m liếm khuôn mặt hơi ướt át của hổ mẹ một cách thân mật, nũng nịu kêu lên.
“Ngao ngaoo...” Mama, mẹ thật tốt.
Hổ mẹ vừa nghe, chỉ cảm thấy lòng dạ mềm nhũn không chịu nổi, âm thanh mơ hồ không rõ phát ra từ cổ họng đáp lại lời nhóc con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-265.html.]
Cây non mini lại trợn tròn mắt, nó đâu ngờ được hổ trắng lớn cũng gia nhập vào trận chiến chứ?
Nó không phục, lợi dụng cành cây của mình tiếp tục bày ra mấy chữ to.
... [Không công bằng.]
... [Ỷ nhiều hổ ăn h.i.ế.p cây.]
Kiều Nghệ thấy rõ ý của cây non mini, khinh thường ha ha mấy tiếng, kế tiếp gừ gừ oán giận đáp trả.
“Grừ grừ...” Chỗ nào không công bằng hả?
“Grừ grừ...” Tao và mama cộng lại cũng chỉ có hai cái đuôi, nhưng Tiểu Thụ mày thì sao?
“Grừ grừ...” Nhìn lại bản thân mày đê, nhiều cành như thế, cộng lại gấp mấy lần bọn tao, nếu nói bắt nạt thì cũng là mày bắt nạt tao và mama!
Đáng tiếng Kiều Nghệ grừ grừ một hồi, cây non mini cũng chẳng hiểu được ý của cô. Nó khăng khăng hai người kia ăn h.i.ế.p mình, cho nên lại mọc ra thêm mấy cành cây, tạt nước thẳng vào mặt hai con hổ.
May mà Thẩm Chi Hủ ở cách bọn họ một khoảng nhất định, nếu không anh cũng sẽ bị ảnh hưởng đến.
Lúc này đây, anh dừng công việc trên tay, thong thả quan sát hai con hổ cùng một cái cây đùa giỡn nghịch nước. Anh dựa lưng vào ghế ngồi, chân mày và khóe mắt đều nhuộm vẻ thích ý, khó có thể tưởng tượng được trong tận thế đen tối này còn có cuộc sống khiến người ta thoải mái như thế. Những gian khổ mà kiếp trước Thẩm Chi Hủ từng chịu đựng tựa như chỉ là một giấc mơ.
Kiều Nghệ vẫn không biết Người đẹp ốm yếu nhà mình đang suy nghĩ cái gì, cô đang trợn mắt nhìn hành vi vô lại này của cây non mini, cũng dứt khoát chơi trò vô lại đáp trả. Cô thả tấm chắn vô hình của mình ra, ngăn chặn đòn tấn công té nước của cây non mini.
A!
Hổ trắng nhỏ ăn gian!
Cây non mini giận đến nỗi giậm chân, cành cây đánh bốp bốp vào tấm chắn của đối phương.
Kiều Nghệ thấy dáng vẻ tức giận không thôi của nó, vui vẻ run run lỗ tai.
Hổ mẹ thấy vậy, không nhịn được lè đầu lưỡi đầy đặn ra l.i.ế.m liếm đầu nhóc con nhà mình, nhìn thế nào cũng cảm thấy nhóc con rất đáng yêu.
Cây non mini lại vươn ra mấy cành cây, nhanh chóng quất lên tấm chắn của hổ trắng nhỏ, bộ dạng như thể không đập vỡ thì nó sẽ không bỏ qua.
Ban đầu, Kiều Nghệ còn lười biếng dựa vào hổ mẹ nhìn dáng vẻ giận dữ của cây non mini, nhưng thời gian càng lâu, cô đột nhiên cảm nhận được dị năng ứ đọng rất lâu hình như có dấu hiệu sắp đột phá. Sống lưng cô căng thẳng, cắn lấy cổ hổ mẹ rồi dắt nó lùi về sau mấy mét.
Sau khi rời khỏi phạm vi tấn công của cây non mini, cô thu hồi tấm chắn, hổ mẹ chưa kịp bày ra vẻ mặt khó hiểu thì Kiều Nghệ đã vội vã bơi lên bờ.
Cây non mini cũng nhận ra bất thường, nó rụt cành cây lại, nhìn chằm chằm vào hổ trắng nhỏ đang nhắm mắt trên bờ.
Ánh mắt của hổ mẹ lóe lên vẻ lo lắng, vừa định tiến lên xem xét nhóc con đã xảy ra chuyện gì, lại nghe thấy âm thanh cố gắng nhẹ xuống của Thẩm Chi Hủ.
“Đại Bạch đừng lo, đây là Ngao Ngao đang đột phá.”
Đáy mắt Thẩm Chi Hủ có chút mừng rỡ, không ngờ hôm nay ra ngoài, Ngao Ngao còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
Kiều Nghệ đã kẹt ở cấp 5 quá lâu rồi, mặc dù cô tỏ ra rằng mình chẳng để ý lắm, nhưng anh vẫn cảm nhận được sự khó chịu của hổ trắng nhỏ. Cô không muốn kéo bọn họ lùi về sau, vẫn muốn trở nên mạnh mẽ.
Nghĩ đến đây, trái tim của Thẩm Chi Hủ mềm nhũn, chỉ cảm thấy Ngao Ngao thật sự quá ngoan, quá nghe lời rồi. Trên thế giới này làm gì có con hổ trắng nhỏ nào ngoan ngoãn như vậy chứ?
Hổ mẹ nghe lời anh, thu hồi động tác định bước tới của mình, còn lùi về sau mấy bước. Nó không để ý trên người mình còn ướt nhẹp mà ngồi xổm, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào nhóc con nhà mình.
Trước ánh mắt chăm chú của bọn họ, Kiều Nghệ đã thành công đột phá cấp 5 tiến lên cấp 6. Cô cảm nhận dị năng mạnh mẽ dâng trào trong cơ thể, không nhịn được gầm lên một tiếng, tiếng hổ gầm nặng nề vẫn có chút non nớt, nhưng cũng có mấy phần phong thái của hổ mẹ.
“Ngao Ngao thật giỏi!”
Kiều Nghệ nghe thấy giọng nói ngậm ý cười của Người đẹp ốm yếu liền mở mắt ra, cô chưa kịp biểu đạt niềm vui sướng của bản thân thì mama nhà mình đã nhanh chóng chạy đến, đầu lưỡi đầy đặn l.i.ế.m liếm đầu cô.
Cô toét miệng bật cười giống như con người, sau đó nghiêng đầu cọ cọ vào mặt hổ mẹ.
“Grừ grừ...” Con thăng cấp rồi!
“Chúc mừng Ngao Ngao.”
Kiều Nghệ vui vẻ không thôi, cái đuôi ướt đẫm vẫy vẫy.
Thẩm Chi Hủ thấy thế, nụ cười trên môi đậm hơn một chút: “Để ăn mừng Ngao Ngao thăng cấp thành công, hôm nay tôi sẽ làm bữa ăn thịnh soạn.”