Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 324

Cập nhật lúc: 2024-08-16 18:50:59
Lượt xem: 163

"Ma ma, tất cả là do con làm đó, mẹ cũng nếm thử đi."

Hổ mẹ nghiêng đầu cọ vào cánh tay nhóc con, cúi đầu ăn cơm nhóc con nấu.

"Ực ực ực…"

Mặc dù hổ mẹ cảm thấy không ngon như thịt tươi, nhưng vì là nhóc con làm nên nó cũng vui vẻ ăn, cái đuôi lông lá vung lên.

Kiều Nghệ thấy thế thì tràn đầy cảm giác thỏa mãn trong lòng, cô ngẩng đầu nhìn về phía Người đẹp ốm yếu, anh cũng động đũa.

"Thế nào, ăn ngon không?" Kiều Nghệ không khỏi hồi hộp.

"Ngon."

Đôi mắt Thẩm Chi Hủ hiện lên ý cười, từ góc nhìn của Kiều Nghệ nhìn sang, cặp mắt đó lấp lánh như hàng ngàn ngôi sao sáng chói, cực kỳ quyến rũ, nhịp tim của cô tăng nhanh hơn.

"Thật không? Ngon thì ăn nhiều thêm đi."

"Ừm, Ngao Ngao cũng ăn đi." Thẩm Chi Hủ gắp thịt cho Kiều Nghệ.

Kiều Nghệ cảm thấy ngọt ngào trong lòng, ừ một tiếng rồi ăn cơm với thịt.

Lúc này hổ mẹ đã ăn xong, nó l.i.ế.m liếm chòm râu, ngước mắt nhìn về phía bọn họ. Cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, nó cảm giác giữa nhóc con và thú hai chân có hơi kỳ quái.

Nó ngồi xổm, cẩn thận nhìn bọn họ.

Rõ ràng bọn họ vẫn chung sống như bình thường, nhưng sao bây giờ lại khiến nó cảm thấy kỳ quái nhỉ?

Lỗ tai lông lá dựng đứng của hổ mẹ run lên, cuối cùng lười biếng nằm lại trên mặt đất vì chẳng nghĩ ra nguyên cớ, cái đuôi buồn chán đung đưa.

"Tôi tới tìm Thẩm Chi Hủ."

"Xin lỗi, anh Thẩm không ở biệt thự."

Khuôn mặt nho nhã của Đường Thế Hằng lóe lên một tia tức giận.

Sao Thẩm Chi Hủ lại không ở biệt thự? Rõ ràng ông ta đã nghe ngóng từ chỗ người gác cổng căn cứ, chiều tối hôm qua Thẩm Chi Hủ trở về thì chưa từng đi ra khỏi biệt thự!

Bây giờ những người này lại nói như vậy, chỉ có thể chứng tỏ là chủ ý của Thẩm Chi Hủ, anh đã không muốn thấy người cha này của mình!

Quả nhiên không ở bên cạnh nuôi lớn thì chính là một kẻ vô ơn!

Đường Thế Hằng giận dữ,có điều trên mặt vẫn ôn hòa: "Cậu em, cậu thông cảm, vì một số hiểu lầm nên đã nhiều năm tôi không gặp Chi Hủ. Bây giờ khó khăn lắm mới đoàn tụ ở tận thế này, cậu hãy thành toàn cho người cha già nóng lòng yêu con như tôi đi."

Nói đến đây, đôi mắt Đường Thế Hằng tràn ra nước mắt.

Nếu không phải đã biết người này còn có cậu con trai nhỏ hơn Thẩm Chi Hủ hai tuổi, đứa con đó còn tới nhà chỉ đích danh phải đưa Đại Bạch và Kiều Nghệ tới đó, đúng là bọn họ sẽ tin câu chuyện hoang đường này và thông cảm cho ông ta...

Nghĩ đến tính cách nói một là một, có thể ra tay thì sẽ không nói chuyện của Thẩm Chi Hủ, Vạn Thu Tuyền canh giữ ở cửa biệt thự rùng mình một cái, vẻ mặt cũng căng cứng.

"Xin lỗi, anh Thẩm của chúng tôi thật sự không ở đây."

Lời nói của Vạn Thu Tuyền khiến Đường Thế Hằng cứng đờ tại chỗ, Tưởng Văn Sinh thấy thế lập tức móc từ trong n.g.ự.c ra một hộp t.h.u.ố.c lá trước tận thế, định đưa cho Vạn Thu Tuyền nhưng lại bị cậu ta nhanh tay từ chối.

"Đại ca của chúng tôi nói, không có công thì không hưởng lộc, các người hãy cất gói thuốc này đi."

Tưởng Văn Sinh cầm gói thuốc, đưa ra cũng không được mà cất đi cũng không phải, cả người ngây ngốc và lúng túng.

Đường Thế Hằng rất ít khi gặp trắc trở, vừa tức Thẩm Chi Hủ vừa âm thầm hận Chung Tâm Di, nếu không phải bà ta trêu chọc Thẩm Chi Hủ thì mình phải ở đây vấp phải trắc trở sao?

Ông ta chịu đựng cơn giận và mỉm cười: "Vậy được rồi, nếu Chi Hủ không ở đây thì ngày mai tôi lại tới. Cậu em, nếu như Chi Hủ về thì nhớ nói một tiếng với Chi Hủ giúp tôi, tôi nhớ nó, năm đó là tôi có lỗi với mẹ con nó..."

Dứt lời, Đường Thế Hằng lau nước mắt ở khóe mắt rồi quay người rời đi.

"Chậc chậc chậc..." Trên ban công của tầng hai biệt thự, Kiều Nghệ mở tấm chắn che hổ mẹ, Người đẹp ốm yếu, Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên lại. Họ quang minh chính đại chứng kiến màn biểu diễn của Đường Thế Hằng, mà Đường Thế Hằng cũng không phát hiện sự tồn tại của họ: "Người này không đi diễn kịch thì đúng là mai một kỹ năng diễn xuất của ông ta."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-324.html.]

Thẩm Chi Hủ im lặng liếc nhìn Kiều Nghệ.

Sở Thiên nói: "Xem ra ông ta không gặp được Thẩm Chi Hủ thì chắc sẽ không bỏ cuộc đâu."

"Ông ta cũng không tới được mấy ngày đâu."

Cố Hựu Kỳ làm cho tất cả mọi người nhìn về phía anh ta.

"Sao lại nói vậy?" Sở Thiên hỏi.

"Còn ba ngày nữa kế hoạch sẽ bắt đầu, Đường Thế Hằng là tâm phúc của Vân Đào, còn là một dị năng giả hệ thổ cấp 6, tất nhiên ông ta sẽ phải tham gia vào nhiệm vụ lần này."

Nghĩ đến vẻ mặt tham lam của Vân Đào sau khi nghe được thành phố Kim Mậu cách thành phố Nam Lân không xa có giấu một trăm nghìn tấn lương thực, Cố Hựu Kỳ cười lạnh.

"Thành phố Kim Mậu có nhiều lương thực như vậy thật sao?" Kiều Nghệ tò mò hỏi.

"Đương nhiên không có, nếu có thì cũng bị người ta chở đi từ lâu rồi, đâu có phần của chúng ta, đúng không?" Cố Hựu Kỳ nhếch miệng.

"Vậy các anh làm thế nào để Vân Đào tin là thành phố Kim Mậu có lương thực?"

"Đương nhiên là trước tiên chúng tôi dùng một ít lương thực, lợi dụng không gian của dị năng giả không gian vận chuyển tới để cấp dưới mà Vân Đào phái ra thấy được, lúc này mới khiến lão già đó bị mắc lừa."

"À hiểu rồi, lợi hại quá." Kiều Nghệ giơ ngón tay cái lên với Cố Hựu Kỳ, chỉ là Cố Hựu Kỳ chưa kịp cười đắc ý thì ngón cái của cô lập tức bị Thẩm Chi Hủ cầm lấy, thuận thế đè xuống.

Kiều Nghệ nghi ngờ nhìn qua, nhưng chỉ thấy Người đẹp ốm yếu mỉm cười bình thản.

Cố Hựu Kỳ bĩu môi, cảm thấy Thẩm Chi Hủ thật hẹp hòi, ngay cả Kiều Nghệ khen mình cũng không muốn thấy, nếu sau này Kiều Nghệ tìm bạn trai, nhất định không được tìm loại quỷ hẹp hòi như tên đẹp trai này đâu đấy.

Sở Thiên không oán thầm trong lòng giống như Cố Hựu Kỳ mà liếc mắt nhìn Thẩm Chi Hủ một cách kỳ quái. Gã nhớ lại cuộc nói chuyện với Thẩm Chi Hủ mấy ngày trước, rõ ràng lúc ấy anh nói đã biết rồi, vậy hành động hiện giờ của anh có chỗ nào là biết không?

Quả nhiên, miệng của Thẩm Chi Hủ là quỷ gạt người!

"Ba ngày nữa, chúng ta liên hệ qua bộ đàm." Cố Hựu Kỳ cũng không thèm tính toán với Thẩm Chi Hủ, nói kế hoạch của mình: "Đến lúc đó làm phiền Chi Hủ anh tới biệt thự của Trần Hiển Triều và Thư Nguyệt một chuyến, dịch chuyển cường giả mà bọn họ phái tới đến chỗ của chúng ta."

"Biết rồi."

"À đúng rồi, đến lúc đó những người này đều sẽ nghe theo mệnh lệnh của anh, anh không cần khách sáo với bọn họ đâu."

Thẩm Chi Hủ liếc mắt nhìn anh ta, không hề nói gì.

Cố Hựu Kỳ cũng không thèm để ý, sau khi bảo Kiều Nghệ cất tấm chắn, anh ta dẫn đầu rời khỏi ban công, đúng lúc gặp được Trần Tống chạy tới tìm người.

"Tiểu Tống Tử, sao cậu lại ra đây? Không phải cậu trông coi Hà Nguyệt Liên sao?" Cố Hựu Kỳ có hơi kinh ngạc khi trông thấy Trần Tống xuất hiện, cậu ta cũng thu hút sự chú ý của đám Kiều Nghệ.

"Hà Nguyệt Liên c.h.ế.t rồi." Sắc mặt Trần Tống u ám.

"Cái gì?!"

"Mới mấy ngày thôi mà, sao cô ta lại chết?"

Trần Tống có hơi tức giận nghiến răng khi nói đến đây: "Tôi không biết Hà Nguyệt Liên còn kiên cường như thế, nhân lúc tôi đi nhà vệ sinh lại cắn lưỡi tự sát!"

"Chậc chậc, đáng tiếc, còn tưởng rằng có thể tra tấn cô ta thêm mấy ngày nữa cơ."

Trần Tống hừ lạnh một tiếng, sau đó nghĩ đến gì đó lại vội vàng móc một viên tinh hạch từ trong túi ra: "Anh Cố, đây là tinh hạch của Hà Nguyệt Liên."

Ánh mắt của Cố Hựu Kỳ và mọi người lập tức bị tinh hạch trong tay Trần Tống thu hút.

Tinh hạch của Hà Nguyệt Liên không phải một màu giống như những tinh hạch khác, mà bề ngoài tinh hạch trong suốt, bên trong lại đủ mọi màu sắc giống như pháo hoa.

"Đẹp quá." Cố Hựu Kỳ sờ lên cằm.

"Anh Thẩm, cho anh tinh hạch." Trần Tống cười ngại ngùng khi đối diện với ánh mắt có hơi thắc mắc của Thẩm Chi Hủ: "Nếu không có anh và Tiểu Nghệ, e rằng tôi còn đang bị tra tấn trong tay Hà Nguyệt Liên, vậy nên cho anh tinh hạch của Hà Nguyệt Liên là đúng."

Thẩm Chi Hủ cũng không nhiều lời, nhận lấy tinh hạch từ trong tay Trần Tống.

"Tinh hạch nổ tung cấp 6, không tệ."

Loading...