Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 326
Cập nhật lúc: 2024-08-16 11:51:31
Lượt xem: 181
Lưng của Kiều Nghệ và hổ mẹ căng ra, vừa định ra tay thì đã thấy không gian xung quanh đám người Lôi Thắng vặn vẹo một trận. Toàn bộ dị năng mà bọn chúng giải phóng xuyên qua không gian vặn vẹo rơi vào chính người bọn chúng.
“Rít!"
Lần đầu tiên Ninh Tuyết nhìn thấy Thẩm Chi Hủ ra tay, Kha Hán và những cường giả đều bị hù dọa.
Chẳng bao lâu, dị năng giả cấp thấp dưới tay Lôi Thắng đều c.h.ế.t dưới dị năng của chính mình, bởi vì có Lôi Thắng bảo vệ nên Chung Tâm Di và Đường Hạo Nguyên đang rên rỉ đau đớn mới không bị thương.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy thì cười lạnh một tiếng, không gian vặn vẹo từ từ khôi phục bình thường. Đám người Lôi Thắng chưa kịp vui mừng thì đã bị lưỡi d.a.o không gian vô hình và sắc bén cắt đứt cổ họng, bọn chúng c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Ngay cả Lôi Thắng, dị năng giả hệ băng cấp 6 cũng c.h.ế.t dưới lưỡi d.a.o không gian. Trước khi chết, ông ta còn duy trì vẻ mặt không dám tin, có lẽ là không ngờ mình sẽ c.h.ế.t trong tay một người trẻ tuổi.
Chỉ có Chung Tâm Di và Đường Hạo Nguyên sống sót.
"Lôi Thắng? Lôi Thắng!" Chung Tâm Di chưa bao giờ thấy cảnh tượng đẫm m.á.u như thế, liên tục hét lên làm đau cả màng nhĩ của Kiều Nghệ và hổ mẹ.
"Câm miệng!"
Theo tiếng quát lạnh lùng của Thẩm Chi Hủ, Chung Tâm Di như là bị ai bóp cổ, không nói nổi một câu.
"Người này... Hình như là Chung Tâm Di, vợ của Đường Thế Hằng đúng không?" Trên lầu hai, giọng của Ninh Tuyết lặng lẽ vang lên.
Nhưng lúc này không có ai trả lời cô ấy, tất cả đều kinh hãi nhìn Thẩm Chi Hủ.
Một mình g.i.ế.c nhiều dị năng giả như vậy, cầm đầu còn có một dị năng giả cấp 6, chẳng trách chỉ huy căn cứ muốn bọn họ nghe theo Thẩm Chi Hủ. Người dữ tợn như thế, bọn họ không nghe lời sợ là sẽ bị g.i.ế.c chết!
Đám Ninh Tuyết vẫn còn sợ hãi sờ lên cổ.
"Sợ sao?" Thẩm Chi Hủ bước từng bước đến gần Chung Tâm Di đang muốn rách cả mí mắt, nghĩ đến mẹ nằm triền miên trên giường bệnh năm đó, lực không gian bóp cổ Chung Tâm Di càng siết chặt hơn: "Thế này vẫn chưa đủ đâu..."
Anh mỉm cười, nụ cười rơi vào mắt Chung Tâm Di không khác gì ma quỷ.
"Mẹ? Mẹ? Con sao vậy? Mắt của con sao vậy?!"
Chung Tâm Di luống cuống khi nghe thấy giọng nói của con trai, bà ta không nên dẫn Đường Hạo Nguyên đến đây, càng không nên đánh giá thấp năng lực của Thẩm Chi Hủ. Nhưng bây giờ đã muộn rồi, họ đã không có đường lui.
Chung Tâm Di cảm thấy tuyệt vọng khi nghĩ đến đây.
Ánh mắt Thẩm Chi Hủ dừng trên người Đường Hạo Nguyên, anh cũng không hề ra tay với cậu ta mà trầm thấp nói với Chung Tâm Di: "Đường Hạo Nguyên làm mưa làm gió ở căn cứ Đông Nam rất lâu rồi, dáng vẻ này của cậu ta mà ra ngoài, bà nói xem cậu ta có thể sống được mấy ngày?"
Con ngươi của Chung Tâm Di co lại, muốn mở miệng nhưng không thể nói được lời nào.
"Vạn Thu Tuyền, ném Đường Hạo Nguyên tới khu giao dịch cho tôi."
Vạn Thu Tuyền là dị năng giả tốc độ cấp 5, nghe Thẩm Chi Hủ nói thì vội vàng lên tiếng, xách Đường Hạo Nguyên bị khoét hai mắt chạy ra ngoài.
Chỉ trong mấy giây, họ đã biến mất khỏi biệt thự.
"...Không!" Chung Tâm Di thốt ra một chữ này từ cổ họng.
Thẩm Chi Hủ lạnh lùng nhìn dáng vẻ lòng như tro tàn của Chung Tâm Di, khóe môi nhẹ nhàng cong lên. Anh thoáng dùng chút lực, cái cổ mảnh khảnh của Chung Tâm Di lập tức bị bẻ gãy.
Đến khi c.h.ế.t đôi mắt của Chung Tâm Di vẫn mở ra, sự tuyệt vọng quanh quẩn trong đôi mắt ảm đạm không hề tiêu tan.
"Sở Thiên, thu dọn những cái xác này đi."
"Sao anh không tự xử lý?" Sở Thiên nhếch môi, mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn nghe theo sự phân công của Thẩm Chi Hủ. Gã dùng dị năng giả hệ ăn mòn để ăn mòn t.h.i t.h.ể của chúng, chỉ còn lại mấy viên tinh hạch.
Thẩm Chi Hủ đeo găng tay nhặt tinh hạch lên rồi cất vào không gian.
Lúc này, Vạn Thu Tuyền cũng đã quay lại.
"Anh Thẩm, tôi ném người tới khu B rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-326.html.]
"Làm tốt lắm." Thẩm Chi Hủ hiếm khi khen ngợi.
Vạn Thu Tuyền thầm vui mừng với sự khen ngợi của Thẩm Chi Hủ, cười hì hì cho đến khi thấy vẻ mặt không nói nên lời của Sở Thiên, không muốn thừa nhận người này là cấp dưới của mình.
Lúc này Thẩm Chi Hủ cũng dẫn đám Kiều Nghệ lên lầu, nhàn nhạt nói một tiếng "xuất phát thôi", mọi người vội vàng gật đầu không ngừng.
Bọn họ đã cảm nhận sâu sắc Thẩm Chi Hủ là một nhân vật hung ác, không dám có một tia bất mãn, lúc này ngoan giống như gà con, đều nghe lời Thẩm Chi Hủ.
Thẩm Chi Hủ liếc nhìn mọi người ở đây, bên phía Ninh Tuyết, Kha Hán và Sở Thiên có tổng cộng ba mươi bảy người, số người đã vượt quá phạm vi dịch chuyển. Vậy nên anh chia làm hai lần, trước tiên dịch chuyển đội ngũ của Sở Thiên và Ninh Tuyết đến phòng thí nghiệm độc quyền của Hà Nguyệt Liên, lần thứ hai mới dịch chuyển đám Kha Hán và Kiều Nghệ.
Toàn bộ quá trình, sắc mặt Thẩm Chi Hủ luôn duy trì sự lãnh đạm, nhưng Kiều Nghệ lại cảm thấy anh không hề vui vẻ. Trước khi dịch chuyển, cô chủ động cầm tay của anh.
"Người đẹp ốm yếu, anh vẫn ổn chứ?"
"Tôi vẫn ổn." Trong đầu Thẩm Chi Hủ hiện lên cảnh tượng cái c.h.ế.t của Chung Tâm Di, đôi môi mỏng khẽ mím lại: "Tôi chỉ đang nhớ tới mẹ của tôi thôi."
Nét mặt của Thẩm Chi Hủ cũng dịu lại khi nghĩ đến người phụ nữ dịu dàng, thướt tha đó.
Kiều Nghệ thấy thế, nắm c.h.ặ.t t.a.y của anh như đang dùng hành động chứng tỏ rằng cô ở đây.
"Chờ chuyện ở đây kết thúc, Người đẹp ốm yếu có thể kể chuyện của bác gái cho tôi được không?" Cô nhẹ nhàng hỏi.
Thẩm Chi Hủ tự nhiên đồng ý, tâm trạng hơi u ám dần tốt lên.
Kha Hán ở một bên thấy sự tương tác giữa hai người, không dám nói câu nào, yên tĩnh chờ đợi họ kết thúc.
Cũng may là Kiều Nghệ biết bây giờ không phải thời điểm để thảo luận về chuyện này, lay lay tay của Người đẹp ốm yếu.
"Người đẹp ốm yếu, chúng ta dịch chuyển thôi."
"Được."
Trong chớp mắt, bọn họ đã dịch chuyển đến phòng thí nghiệm độc quyền của Hà Nguyệt Liên.
Lần đầu tiên hổ mẹ trải nghiệm dịch chuyển, đôi mắt mở to kinh ngạc, cái đuôi xù cũng nhẹ nhàng đung đưa theo tâm trạng.
Kiều Nghệ thoáng nhìn, trong lòng khẽ động, lén lén lút lút đưa tay vuốt chóp đuôi của hổ mẹ, nhanh chóng nghênh đón ánh nhìn chăm chú của nó.
Mà Kiều Nghệ động tay thì mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chỉ không nhìn hổ mẹ, cũng bỏ lỡ sự cưng chiều chợt lóe lên trong con ngươi màu lam nhạt của hổ mẹ.
"Anh Thẩm, tôi đã dùng lực tinh thần điều tra, phòng thí nghiệm dưới đất chia làm hai tầng, tầng nào cũng có dị năng giả cấp 4 đến cấp 6 canh giữ và tuần tra, mà tầng cuối cùng do mấy dị năng giả cấp 7 chiếm giữ..." Khi Ninh Tuyết báo cáo tình hình vẫn còn hơi sợ hãi, không thể tưởng tượng một viện nghiên cứu làm thí nghiệm lại có nhiều dị năng giả cấp 7 đóng quân như vậy. Cũng may ở đây bọn họ không có dị năng giả hệ tinh thần, nếu không hậu quả sẽ khó lường.
"Tôi biết rồi." Thẩm Chi Hủ gật gật đầu, nhìn lướt qua Ninh Tuyết và Kha Hán nói: "Tiếp theo, tôi và Ngao Ngao sẽ tới giải cứu những dị năng giả nhốt bị ở bên trong nhà giam ra. Sau khi giải cứu thành công, tôi sẽ dùng bộ đàm liên hệ với mọi người, tất cả ngay lập tức hành động."
"Vâng!" Ninh Tuyết và Kha Hán đồng thanh nói.
Nhưng Ninh Tuyết có hơi do dự: "Dị năng giả cấp 7 ở tầng dưới thì sao?"
"Để tôi giải quyết."
Thẩm Chi Hủ vừa nói xong, Sở Thiên vội vàng đuổi theo nói: " Tôi cũng đi!"
Thấy Thẩm Chi Hủ hời hợt nhìn qua, Sở Thiên vô thức ưỡn n.g.ự.c lên: "Tôi đã cấp 7 rồi, vừa hay lấy mấy dị năng giả đó để củng cố dị năng của tôi."
Thẩm Chi Hủ cong môi, xem như đồng ý với lời nói của Sở Thiên.
Ninh Tuyết và Kha Hán cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù không biết cấp độ của Thẩm Chi Hủ như thế nào, nhưng thấy anh chủ động nói muốn đi giải quyết dị năng giả cấp 7 thì biết cấp bậc của anh chỉ cao hơn chứ không thấp hơn. Điều này cũng khiến cho họ cũng có tám chín phần chắc chắn với hành động lần này.
"Ninh Tuyết, Kha Hán, người của hai người ở lại, vừa nghe chỉ thị của tôi thì hành động."
"Vâng!"
"Sở Thiên, anh dẫn người đi theo chúng tôi."
Sở Thiên gật gật đầu, lúc này Trần Tống trong đám người cũng chạy ra, yếu ớt nói với Thẩm Chi Hủ: "Anh Thẩm, tôi có thể đi theo các anh không?"