Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 336

Cập nhật lúc: 2024-08-16 18:54:41
Lượt xem: 161

Kiều Nghệ nghe ra được ý tứ ẩn trong lời nói của anh ta thì khiếm nhã trừng mắt, cô cũng không định giấu diếm Cố Hựu Kỳ, nói thẳng: ”Không có người ngoài mới tới nào cả.”

Cố Hựu Kỳ ngừng thở: “Là, là Đại Bạch sao?”

Vốn cho rằng hổ trắng nhỏ có thể biến thành người đã rất thần kỳ, không ngờ hổ trắng lớn cũng có thể biến thành người!

Như vậy...

Cố Hựu Kỳ bỗng nhiên nhìn về phía cậu bé ngồi bên cạnh chân Kiều Nghệ đang l.i.ế.m chiếc kẹo mút cầu vồng còn lớn hơn mặt nó, mái tóc ngắn màu xanh lục, con ngươi màu nâu, cho biết thân phận của nó không giống bình thường.

“Đây không phải Tiểu Thụ đó chứ?” Cố Hựu Kỳ chỉ vào cậu bé, bởi vì kích động ngón tay anh ta còn khẽ run run.

Nhìn thấy Cố Hựu Kỳ thất thố như vậy, Kiều Nghệ nở nụ cười không tử tế nói: “Tới đây, để tôi giới thiệu cho anh, đây là mẹ tôi Kiều Bạch, còn đây... Tạm thời coi như em trai tôi, Kiều Thụ."

Trong tên một Bạch một Thụ, đã nói rõ cho Cố Hựu Kỳ thân phận của hai người bọn họ.

Cố Hựu Kỳ hốt hoảng, khá lắm, trước đó chỉ có động vật biến dị biến thành người, anh ta chưa từng nghĩ thực vật biến dị cũng có thể biến thành người!

Hơn nữa, còn tinh xảo đẹp mắt như vậy.

Trong lúc Cố Hựu Kỳ hốt hoảng, ánh mắt anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm hổ mẹ.

Nó hơi nhíu nhíu mày, nhưng không nói gì.

Cây non mini nghe thấy lời hổ trắng nhỏ nói, lập tức không vui, bàn tay nho nhỏ vỗ vỗ bắp đùi của cô.

“Khổng, khổng, phái!"

"Không phải cái gì?" Kiều Nghệ nhướng mày, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt nhỏ của cây non mini đang kìm nén đến mức đỏ bừng.

"Khổng, phải, chị!"

Cây và hổ trắng không cùng một giống loài, sao có thể làm chị em?

“Sao lại không phải rồi? Mày xem bây giờ mày chỉ là một cậu nhóc ba tuổi, không phải em trai tao, hay là muốn làm con trai tao?” Nói đến đây, cơ thể Kiều Nghệ đột nhiên khẽ run rẩy: “Không được không được, tao không có con trai lớn như mày!”

Cô nói xong còn chột dạ liếc nhìn về phía phòng bếp, lúc chạm phải đôi mắt đen cười như không cười thì sợ hãi rụt cổ lại.

Cây non mini sửng sốt, lông mày nhíu chặt, dường như nó muốn phản bác nhưng hệ thống ngôn ngữ của nó vẫn chưa thuần thục, nó gấp đến mức mái tóc ngắn màu xanh lục muốn xù lên.

Kiều Nghệ cố nén cười, ngồi xổm xuống nhéo nhéo gương mặt mềm mại của nó: “Mày còn muốn ăn nữa không?”

Nghe nói tới ăn, sự chú ý của cây non mini đã được chuyển hướng: “Ăng! Ăng! Ăng!”

“Mày gọi một tiếng chị xem?”

Cô không thể nghe tiếng “Chị” từ miệng Người đẹp ốm yếu, chẳng lẽ cô còn không được nghe tiếng “Chị” từ miệng cây non mini à?

Cây non lấy lại tinh thần, biết hổ trắng nhỏ đang bắt nạt mình, đang muốn hung hăng đẩy tay của cô ra thì lại thoáng nhìn thấy vị thần c.h.ế.t nào đó đã rửa tay sạch sẽ chuẩn bị đi ra khỏi nhà bếp, sự dũng cảm căng đầy lúc nãy chớp mắt xẹp lép.

Cây quên mất, hổ trắng nhỏ được thần c.h.ế.t kia nuông chiều, cây không thể bắt nạt cô ấy…

Điều này cũng có nghĩa, nó bị hổ trắng nhỏ bắt nạt...

Cây non mini tủi thân, đôi mắt màu nâu như được bao phủ một lớp sương mù, nhìn đáng thương biết bao.

“Chị."

Hai mắt Kiều Nghệ sáng lên, càng vui vẻ mỉm cười: “Ơi! Ngoan quá!"

Dứt lời, cô lại bổ sung: "Chỗ chị có socola rất ngon, chờ chị ăn kẹo mút xong sẽ cho em thêm!"

Vẫn còn đồ ăn?

Cây non mini vừa rồi còn tủi thân như bị ngã xuống chín tầng mây, bây giờ ánh mắt nó nhìn hổ trắng nhỏ rất tha thiết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-336.html.]

Hừ, không phải chị gái sao? Cây gọi vài tiếng cũng không thiếu mấy cái lá cây!

Lúc hai người tương tác, Cố Hựu Kỳ cũng lấy lại tinh thần, nhìn Thẩm Chi Hủ đi tới kéo anh sang một bên thấp giọng hỏi: "Thẩm Chi Hủ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Anh ta mới không ở đây một đêm, sao lại xảy ra chuyện lớn như vậy!

“Tại sao Đại Bạch và Tiểu Thụ lại biến thành người? Có phải tất cả động thực vật biến dị đều có thể biến thành người?”

Nếu như vậy, anh ta phải suy nghĩ lại sự phát triển sau này.

Sau khi Thẩm Chi Hủ bị kéo sang một bên, không dấu vết tránh thoát khỏi bàn tay của Cố Hựu Kỳ, khóe miệng khẽ nhếch lên, hình như có chút không vui.

“Không phải.”

“Vậy tình huống của Đại Bạch và Tiểu Thụ thì sao?”

Anh ta nói tới đây, mới để ý chỉ có động thực vật bên cạnh Thẩm Chi Hủ mới biến thành người, chẳng lẽ... Lý do bọn họ biến thành người là do anh?

Cố Hựu Kỳ nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn Thẩm Chi Hủ cũng bắt đầu không được bình thường.

Chỉ cần liếc mắt một cái, Thẩm Chi Hủ đã biết được ý nghĩa của Cố Hựu Kỳ, cong môi nở nụ cười gằn: “Đừng nhìn tôi như vậy, bọn họ biến thành người không liên quan gì đến tôi.”

“Vậy đã xảy ra chuyện gì?”

“Còn nhớ viên tinh hạch màu hồng tôi nói cho anh không?”

“Nhớ chứ, không phải anh muốn nhận thù lao từ đám người Trần Hiển Triều là viên tinh hạch màu hồng đó sao?” Cố Hựu Kỳ nói xong, dường như nghĩ tới điều gì đó, nhìn Thẩm Chi Hủ bằng ánh mắt nghi ngờ: “Anh đừng nói viên tinh hạch màu hồng đó chính là nguyên nhân khiến bọn họ biến thành người!”

“Đúng vậy, nhưng vẫn có nguy hiểm, mấy người Ngao Ngao chỉ đơn giản có vận may tốt.”

“Tinh hạch màu hồng đó từ đâu mà có? Không phải do người của sở nghiên cứu làm ra đấy chứ? Bọn họ biết tác dụng của tinh hạch màu hồng này không?"

“Coi như do bọn họ nghiên cứu ra.” Thẩm Chi Hủ dừng một chút: “Tinh hạch màu hồng đó là của một dị năng giả hệ chữa trị sau khi cải tạo trở thành tinh hạch biến dị, lúc trước Ngao Ngao không cẩn thận hấp thu một viên tinh hạch màu hồng trong sở nghiên cứu của căn cứ Hoài Long, tôi mới phát hiện ra tác dụng của nó.”

“Thì ra là thế.” Đôi mắt của Cố Hựu Kỳ nhấp nháy, mãi lâu sau anh ta mới lên tiếng: “Chúng ta phải che giấu chuyện này, đừng để người có tâm tư khác biết được.”

Nếu không…

Không chừng sẽ xuất hiện người điên cuồng giống như ở viện nghiên cứu.

"Tôi biết rồi."

"Tôi biết anh có chừng mực. Nhìn dáng vẻ này của Đại Bạch và Tiểu Thụ, vẫn không nên để họ lộ mặt ở căn cứ Đông Nam."

Hiện tại trong căn cứ Đông Nam có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm bọn họ, không thể để xảy ra chuyện.

“Ừ."

"À đúng rồi, cha anh muốn gặp anh." Cố Hựu Kỳ nhớ tới ý định trở về ngày hôm nay của mình, vội vàng nói.

Lại nói, Đường Thế Hằng và Thẩm Chi Hủ đúng là khác nhau một trời một vực. Đường Thế Hằng làm cha còn không quyết đoán bằng Thẩm Chi Hủ, hôm qua trước khi bị anh ta khống chế, ông ta l.i.ế.m mặt mũi đi theo tạo mối quan hệ. Sau khi bị anh ta khống chế, ngay cả mặt mũi ông ta cũng không cần, không ngừng nói ông ta tốt với Thẩm Chi Hủ đến mức nào, bởi vì hiểu lầm nên bọn họ mới như vậy. Nếu không phải anh ta biết mối quan hệ ác liệt giữa bố con họ thì Cố Hựu Kỳ có lẽ đã tin lời ông ta nói rồi.

Lúc này ánh mắt Cố Hựu Kỳ nhìn Thẩm Chi Hủ cũng lộ ra sự đồng cảm.

“Tôi không gặp.” Thẩm Chi Hủ lạnh lùng nói ra mấy chữ, ánh mắt lạnh lẽo bỗng nhiên nhìn thẳng Cố Hựu Kỳ: "Còn dùng ánh mắt đó nhìn tôi nữa, đôi mắt này anh không cần nữa hả?"

Trong lòng Cố Hựu Kỳ trở nên lạnh lẽo, anh ta biết Thẩm Chi Hủ là người nói được làm được, lập tức rời ánh mắt: “Ôi, đừng tức giận đừng tức giận, anh không muốn gặp thì không gặp! Tôi nghe nói con trai Đường Hạo Nguyên của Đường Thế Hằng đã chết, anh biết không?”

Thẩm Chi Hủ cong môi.

Tất nhiên anh biết, con mắt của Đường Hạo Nguyên là do anh khoét, cũng là anh nhờ người khác ném vào khu B.

Đường Hạo Nguyên ở căn cứ Đông Nam ỷ vào tên tuổi của Đường Thế Hằng diễu võ giương oai lâu như vậy, người gã đắc tội nhiều vô số kể, hắn mù hai mắt bị ném bỏ, không cần anh tiếp tục ra tay sẽ có người trả thù gã.

Cố Hựu Kỳ thấy vậy, cũng biết trong đó có bút tích của anh, cảm thấy anh thật tàn nhẫn độc ác, may mắn hai người không phải kẻ thù của nhau, nếu không anh ta chắc chắn sẽ bị anh ngược đến mức không còn sót lại chút cặn.

“Chuyện này có cần tôi giấu giếm bên Đường Thế Hằng không?”

“Không cần đâu.” Thẩm Chi Hủ lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía cô gái đang nói chuyện với cây non mini, không biết cô đang nói gì mà mỉm cười rất tươi: "Người cũng không phải do tôi giết, Đường Thế Hằng có thể làm gì được tôi?"

Loading...