Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 340
Cập nhật lúc: 2024-08-16 18:55:54
Lượt xem: 146
Tuy Thẩm Chi Hủ hứa hẹn rằng bản thân có thể bế Kiều Nghệ lên được, có điều thực tế là một nhóc con hổ trắng dài hơn 2 mét nặng gần 100kg, ôm một lúc thì không sao. Nhưng thời gian dài thì anh có tâm mà không có sức, huống hồ phải bế cô trở về nơi tập hợp.
Chỉ là lúc nãy bản thân lỡ lời nên chọc người ta tức giận, Thẩm Chi Hủ đành cắn răng chịu đựng lén lút giải phóng năng lượng không gian, giúp anh chia sẻ phần lớn áp lực này.
Kiều Nghệ hoàn toàn không biết gì cả, cô còn âm thầm cảm thán cho rằng thể lực Người đẹp ốm yếu tốt thật, vậy mà anh có thể ôm mình trong thời gian dài như vậy.
Cái đuôi lông xù xù quấn quanh cổ tay của Người đẹp ốm yếu khẽ run run, tâm trạng bỗng vui vẻ hẳn. Kiều Nghệ cũng không định làm khó Người đẹp ốm yếu, một lát sau cô thu hồi lại cái đuôi, móng hổ thật lớn nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay anh.
Thẩm Chi Hủ còn tưởng rằng hành động nhỏ của bản thân đã bị phát hiện, cơ thể bỗng cứng đờ, nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh: “Ngao Ngao sao vậy?”
“Ngao ngao…” Anh thả em xuống đi.
Kiều Nghệ vẫn có hiểu biết về cân nặng hiện tại của bản thân, nếu cô đã tha thứ cho Người đẹp ốm yếu rồi thì không cần phải làm khó anh nữa.
Ừ, cô thật đúng là một nhóc hổ con tốt bụng mà.
“Cái gì cơ?” Thẩm Chi Hủ không cử động tiếp mà ngạc nhiên nhìn Kiều Nghệ, anh không hiểu ý tứ của cô.
Kiều Nghệ ngẩng mặt lên liếc nhìn anh, móng vuốt chỉ chỉ xuống đất.
“Ngao ngao…” Mau thả em xuống dưới…
Thẩm Chi Hủ vừa nhìn đã hiểu: “Ngao Ngao mốn tự mình đi sao? Không cần anh ôm nữa à?”
“Ngao ngao…” Không cần, anh đi chậm quá, không biết tới bao giờ mới về đến nơi.
Thẩm Chi Hủ âm thầm thở phào nhẹ nhõm rồi chậm chạp đặt chú hổ trắng trong lòng xuống đất.
Kiều Nghệ đứng yên trên bãi cỏ, cái đuôi dài phía sau lúc la lúc lắc.
“Ngao ngao…” Chúng ta đi thôi.
Sau khi dứt lời, Kiều Nghệ dẫn đầu đi ở phía trước, hoàn toàn không phát hiện người phía sau đang xoa xoa cánh tay đang ê ẩm của bản thân, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười khổ.
Sau này anh phải cẩn thận từ lời nói đến hành động của mình được, không thể nói ra câu nào khiến Ngao Ngao không vui, nếu không người chịu khổ chỉ có anh thôi.
Bọn họ vẫn duy trì tốc độ bình thường trở về nơi tập trung ban đầu, từ xa cả hai nhìn thấy hổ mẹ và Tiểu Thụ Miêu đã chờ đợi thật lâu, xung quanh chúng nó có vài con mồi.
Kiều Nghệ thấy thế, bước chân của cô nhanh hơn, chưa đến một phút đã tới bên cạnh hổ mẹ và Tiểu Thụ Miêu.
“Ngao ngao…” Mama, con về rồi này!
Khi hổ mẹ nhìn thấy hình dáng của hổ con lúc này chỉ nhỏ hơn mình một chút, nó lộ ra vẻ hài lòng, cúi đầu cọ cọ lên người nhóc con.
Kiều Nghệ vui vẻ, cũng cọ cọ người hổ mẹ, hai mẹ con đều xem nhẹ Tiểu Thụ Miêu đứng bên cạnh.
Thẩm Chi Hủ nhìn thấy cảnh này thì lấy Polaroid mới ra, bấm máy “tách tách”, chụp lại khoảnh khắc hai mẹ con hổ đang thân mật với nhau.
Hai mẹ con nghe thấy tiếng động “tách tách”, hai đôi tai tròn xoe nhẹ nhàng cử động, theo bản năng đều quay đầu qua nhìn, khi thấy Thẩm Chỉ Hủ cầm lấy Polaroid, hai mẹ con dường như tập mãi thành quen nên chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt.
Lúc này, cây non mini bị bỏ quên bên cạnh cảm thấy không vui, vươn cành ra rồi nhẹ nhàng chọc chọc người hổ trắng nhỏ, thấy cô nhìn qua thì lập tức viết ra mấy chữ.
[Lúc nãy mấy người đi đâu vậy?]
Kiều Nghệ chớp chớp mắt.
“Ngao ngao…” Mày đoán xem…
Kiều Nghệ mới không nói cho cây non mini chuyện gì vừa xảy ra.
[Khi tôi về đây còn không nhìn thấy cô, còn tưởng mình đi nhầm đường rồi chứ.]
Phụt…
Kiều Nghệ cảm thấy buồn cười, cô nâng mắt lên nhìn về phía Người đẹp ốm yếu đang đi đến gần.
Thật ra Kiều Nghệ không nghĩ rằng Người đẹp ốm yếu sẽ đuổi kịp bản thân, nhưng qua hành động vừa rồi, cô khẳng định Người đẹp ốm yếu rất để ý đến mình.
Nghĩ như thế, trong lòng Kiều Nghệ bỗng cảm thấy ngọt ngào.
Đây là cảm giác yêu đương sao? Cũng không tệ lắm.
(Độc giả: Vâng, các người không tệ nhưng FA chúng tôi tệ! Có điều, chúng tôi rất thích!)
Thấy hổ trắng nhỏ không đáp lại mình, cây non mini không nói nên lời, đành phải viết ra mấy chữ.
[Hổ trắng nhỏ, cô săn được mấy con mồi rồi?]
Kiều Nghệ giật mình, trong lòng bỗng cảm thấy chột dạ.
Con mồi? Cô chỉ mới săn được một con thôi…
Mà còn vì giận Người đẹp ốm yếu, nên khi chạy đi vô tình nhìn thấy con mồi nên mới săn…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-340.html.]
Kiều Nghệ lén nhìn qua Người đẹp ốm yếu, chỉ thấy anh đang chăm chú nhìn dòng chữ mà cây non mini viết ra, rồi ho nhẹ vài tiếng, hơi chột dạ mà trốn tránh ánh mắt của cô.
Kiều Nghệ: “…”
Cái tên Người đẹp ốm yếu này…
Kiều Nghệ không muốn bày ra tính nết nhỏ với Người đẹp ốm yếu ở trước mặt hổ mẹ, nên đành phải qua loa đáp lại Tiểu Thụ Miêu, nhưng hoàn toàn quên mất ở đây không ai hiểu ý cô ra ngoại trừ chính cô.
“Ngao ngao…” Hổ trắng nhỏ cái gì, Tiểu Thụ Miêu cưng phải gọi chị là chị đấy, biết không?
[Tôi săn được bốn con mồi, hổ trắng lớn săn được sáu con, còn hổ trắng nhỏ thì sao?]
Đây chính là ông nói gà bà nói vịt.
Thẩm Chi Hủ không phúc hậu mà nhếch cười, lại sợ bị hổ con nào đó phát hiện nên nhanh chóng xụ môi xuống, thay cô trả lời vấn đề này: “Ngao Ngao chỉ săn được một con mồi.”
Cây non mini: “???”
Cái quỷ gì vậy?
Cây non mini chuyển hướng nhìn về phía hổ trắng nhỏ, cành cây nhanh chóng viết ra mấy chữ.
[Có phải cô lười biếng không?]
Chỉ một con mồi!
Đây hoàn toàn không phải trình độ bình thường của hồ trắng nhỏ!
Hổ mẹ cũng nhìn hổ trắng con, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Kiều Nghệ không thể nói rằng bản thân và người nào đó đi “nói chuyện” được, cô xấu hổ đến mức chòm râu cũng run lên, thậm chí còn lén hung dữ trừng mắt với Người đẹp ốm yếu trong khi hổ mẹ và Tiểu Thụ Miêu không để ý.
Thẩm Chi Hủ cũng biết cái nồi này phải úp lên người mình rồi, nên chủ động giải thích cho Kiều Nghệ: “Là do tôi có chuyện muốn nói chuyện với Ngao Ngao, nên làm chậm trễ thời gian của cô ấy.”
Kiều Nghệ nghe vậy thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cây non mini cũng không dò hỏi sâu thêm, nhưng hổ mẹ lại nhìn chằm chằm Thẩm Chi Hủ, rồi lại nhìn nhóc con, sau đó nghiêng người l.i.ế.m liếm đầu hổ trắng nhỏ.
“Ngao?”
Kiều Nghệ ngơ ngác nhìn hổ mẹ.
Hổ mẹ liếc nhìn cô một cái rồi tiếp tục liếm.
Kiều Nghệ cũng l.i.ế.m lại cho hổ mẹ, dù sao việc được l.i.ế.m lông là một chuyện rất thoải mái!
Lúc này, cây non mini lại hỏi.
[Chúng ta trở về hay ăn cơm trưa ở đây?]
Sau khi bày ra mấy chữ này, cây non mini tha thiết nhìn Thẩm Chi Hủ.
Dù nó rất sợ hơi thở nguy hiểm từ vị thần c.h.ế.t này, có điều nó vẫn bị hạ gục bởi tài nấu nướng của anh.
Hu hu hu, thần c.h.ế.t làm đồ ăn của con người ngon quá đi, cây non cũng muốn ăn lắm!
Cây non mini cảm thấy lựa chọn chính xác của bản thân là đã vứt bỏ cơ thể gốc của bản thân mà tung ta tung tăng ôm đùi bị thần c.h.ế.t này!
Nếu không phải như vậy thì cây non sao biến thành người được? Còn có thể ăn được đồ ngon của nhân loại nữa chứ!
Thẩm Chi Hủ không trả lời cây non mini mà nhìn Kiều Nghệ, hỏi: “Ngao Ngao cảm thấy sao?”
Sau khi lời nói của anh vừa dứt, cây non mini quay lại tha thiết nhìn hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ liếc mắt nhìn hổ mẹ, thì thấy hổ mẹ dường như không để ý vấn đề này lắm, nên cô đành đáp lại.
“Ngao ngao…” Chúng ta ăn cơm trưa xong rồi hãy trở về.
Trời vừa sáng bọn họ đã ra đây, sau khi hoạt động lâu như vậy chắc hổ mẹ đã đói bụng, tốt nhất là ăn no xong rồi hãy trở về.
Kiều Nghệ sợ Người đẹp ốm yếu không hiểu nên duỗi móng chỉ chỉ xuống đất.
Lần này Thẩm Chi Hủ đã hiểu.
“Anh hiểu rồi, chúng ta đến bên suối đi.” Thẩm Chi Hủ nói xong thì thu con mồi tản ra mùi m.á.u tươi ở bên cạnh vào không gian.
Ừ ừ!
Kiều Nghệ gật gật đầu đi đầu với hổ mẹ, dẫn theo Người đẹp ốm yếu và cây non mini đến bờ suối.
Không bao lâu lâu sau, bọn họ đã đến nơi.
Kiều Nghệ nghĩ nghĩ rồi vẫy tay với Người đẹp ốm yếu.
“Ngao Ngao sao vậy?” Thẩm Chi Hủ vừa cúi người vừa hỏi.