Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 378

Cập nhật lúc: 2024-08-18 20:04:44
Lượt xem: 132

“Ừm, vẫn ổn.” Kiều Nghệ nhìn chằm chằm về phía Người đẹp ốm yếu: “Anh thì sao, có khỏe không? Dịch chuyển một lần xa như vậy, dị năng tiêu hao hẳn rất lớn đúng chứ?”

“Tạm được, không cần lo lắng cho anh.”

Kiều Nghệ ngờ vực quan sát anh, thấy sắc mặt đối phương bình thường, không có chút gắng gượng nào, bấy giờ mới yên lòng. Sau đó, ánh mắt nhìn về phía hổ mẹ và cây non mini ở cách đó không xa.

“Mama, Tiểu Thụ, hai người có khỏe không?”

Hổ mẹ vung vẩy cái đuôi, bày tỏ mình không sao.

Cây non mini cũng đáp lại giống vậy, chỉ là nó nghĩ đến số tinh hạch chỉ có thể nhìn mà không thể đụng vào ở căn cứ Thần Quyến kia, có chút tiếc nuối dùng cành cây bày ra mấy chữ.

[Chỉ là đáng tiếc những tinh hạch kia.]

Kiều Nghệ cũng nghĩ đến điều này, bĩu môi: “Đúng thế, hời cho đám khốn nạn kia rồi!”

Cô dừng một lúc: “Cũng không biết sau khi chúng ta rời đi, căn cứ Thần Quyến thế nào rồi?”

“Chỉ là hỗn loạn nho nhỏ thôi, dị năng giả hệ tinh thần cấp 8 kia đến, chẳng mấy chốc là có thể đàn áp được.”

“Haizz, nếu như cấp bậc động vật biến dị ở trong đó cao hơn một chút thì tốt quá.”

Như vậy có thể quậy cho căn cứ Thần Quyến long trời lở đất rồi!

Thẩm Chi Hủ ngược lại nhớ ra điều gì đó, ánh mắt hơi sáng lên.

“A, chúng ta ra ngoài cũng lâu lắm rồi, nên đến lúc trở về thôi.” Kiều Nghệ kéo áo lông của Người đẹp ốm yếu: “Nhắc mới nhớ, cũng không biết Cố Hựu Kỳ dẫn đến bao nhiêu người nhỉ?”

Nghĩ đến đây, cô có chút mong đợi l.i.ế.m liếm môi.

Động tác nhỏ này rơi vào đáy mắt của Thẩm Chi Hủ, trái táo adam ở cổ họng không nhịn được trượt lên xuống.

Tiếc là bên cạnh còn có hổ trắng lớn nhìn lom lom, anh không tiện “trộm hương”, chỉ có thể âm thầm thở dài một hơi.

“Chúng ta quay về là biết mà.”

“Ừ nhỉ, mất bao lâu mới có thể về đây?” Kiều Nghệ hỏi tiếp.

“Anh đã đặt tổng cộng tám điểm neo không gian từ căn cứ Thần Quyến đến doanh trại tạm thời của chúng ta, vừa rồi đã dịch chuyển qua ba cái, bây giờ còn lại năm.”

Cô nghe xong, cũng có hiểu biết nhất định về thực lực mạnh mẽ của Người đẹp ốm yếu, tin rằng anh chắc chắn có thể đánh cho tên Boss của căn cứ Thần Quyến đó tơi bời!

“Thật là tuyệt vời.”

Thẩm Chi Hủ cười nhạt: “Dịch chuyển liên tục sẽ xuất hiện triệu chứng choáng váng, cho nên chúng ta đi từ từ thôi.”

“Được.”

...

“Điện thoại kết nối được chưa?”

Cố Hựu Kỳ vừa ăn khoai lang biến dị nướng béo ngậy thơm ngào ngạt, vừa hỏi Sở Thiên rõ ràng đang có chút nóng nảy.

Ở sau lưng anh ta, bốn người Cố Tùng cũng đang ăn khoai lang biến dị, không nói xen vào.

“Chưa.”

Thấy Sở Thiên dường như lại muốn gọi điện thoại, Cố Hựu Kỳ nhàn nhã mở miệng: “Đừng gọi nữa, tên nhóc Thẩm Chi Hủ kia rất mạnh, cho dù anh ta dám lấy mạng mình ra làm trò đùa, cũng không dám lấy của Tiểu Nghệ đâu.”

Tiểu Nghệ?

Lại là một cái tên xa lạ.

Đám người Cố Tùng trố mắt nhìn nhau, đáy mắt đều lộ ra vẻ tò mò, nhưng bọn họ không tùy tiện mở miệng mà là im lặng lắng nghe.

Sở Thiên nghe xong thì ngừng lại, mặc dù gã không muốn thừa nhận, nhưng vẫn phải công nhận những gì Cố Hựu Kỳ nói là chính xác. Gã đặt điện thoại vệ tinh xuống, thở dài một hơi.

“Anh quan tâm quá ắt bị loạn đó.”

“Chẳng lẽ anh không quan tâm à?” Sở Thiên liếc xéo Cố Hựu Kỳ.

“Tôi ngược lại cũng muốn lo lắng lắm chứ, tiếc là Thẩm Chi Hủ không cho tôi cơ hội này.” Anh ta cười hì hì, vẻ cà lơ phất phơ kia khiến Sở Thiên ngứa tay.

“Được rồi được rồi, anh mau tới ăn khoai lang nướng đi. Chậc chậc, ngon quá đi, nếu như Thẩm Chi Hủ tự mình làm, hẳn là sẽ ngon hơn.” Nghĩ đến tay nghề của đối phương, Cố Hựu Kỳ chép chép miệng.

Cố Tùng và anh họ nhà mình đều là đồ tham ăn giống nhau. Cậu ta vừa nghe đến lời này liền cảm thấy rất phấn kích, len lén sáp đến gần, cười hì hì: “Anh, anh nói anh Thẩm kia nấu còn hơn hơn ạ?”

“Đó là đương nhiên, anh cậu đã ăn rất nhiều lần, mùi vị đó, chậc chậc, tuyệt vời! Cũng có thể sánh bằng đầu bếp đấy!”

Cố Hựu Kỳ vừa mới đắc chí xong, Sở Thiên đã vô tình đ.â.m một đao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-378.html.]

“Anh cậu không những ăn rất nhiều lần, còn tiêu rất nhiều tinh hạch ở chỗ Thẩm Chi Hủ.”

“Khụ khụ...”

Sở Thiên này bị cái gì vậy? Sao gã lúc nào cũng hạ bệ mình vậy chứ? Quá đáng!

“Ể?”

Đám người Cố Tùng vừa nghe, cũng không nhịn được nhìn sang Cố Hựu Kỳ với vẻ tò mò.

Trước mấy ánh mắt soi mói như thế, anh ta có lòng muốn bỏ qua đề tài này cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể ngượng ngùng giải thích: “Haizz, anh cũng không thể ăn chùa đồ của anh ta đúng không? Dù sao cũng phải trả tinh hạch mà.”

“À...”

Bốn người Cố Tùng hiểu rồi.

Vào lúc này, Tần Thiếu Liên rõ ràng còn nhớ cái tên xa lạ mà Cố Hựu Kỳ nhắc đến vừa rồi, chủ động hỏi: “Anh Hựu Kỳ, Tiểu Nghệ anh mới nói đến là ai thế ạ?”

“Sao sao? Chẳng lẽ anh chưa kể cho mọi người nghe về Tiểu Nghệ à?”

Đoàn người Cố Tùng: “...”

Bọn họ bày ra vẻ không biết làm sao rồi lắc đầu.

Anh ta có chút lúng túng: “À, trí nhớ này của anh... Thôi được thôi được, bây giờ giới thiệu cũng không muộn. Tên đầy đủ của Tiểu Nghệ là Kiều Nghệ, cũng là dị năng giả cấp 7 giống như các em, quan hệ với Thẩm Chi Hủ ấy à... Chính là giống như Thiếu Liên em và Cố Tùng vậy.”

Hai người bị điểm danh lập tức cảm thấy xấu hổ. Cố Tùng còn ổn, Tần Thiếu Liên là con gái, da mặt mỏng, thoáng cái đã đỏ mặt.

Sở Thiên thấy thế, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

...

Thẩm Chi Hủ nói từ từ trở về, trên thực tế cả đám cũng chỉ mất chưa đầy mười phút.

Hôm nay vừa khéo đến lượt Nhan Dục Chương tuần tra, đột nhiên khóe mắt cậu ta liếc thấy mấy bóng đen, tưởng rằng có người đánh lén thì lập tức cảnh giác muốn ra lệnh tấn công. Đợi sau khi cậu ta trông thấy rõ mấy bóng đen đó là ai, ánh mắt sáng lên.

“Anh Thẩm! Mọi người quay về rồi!” Âm thanh của Nhan Dục Chương lộ ra vẻ vui sướng rõ rệt.

Thẩm Chi Hủ gật đầu với cậu ta.

Nhan Dục Chương đi nhanh tới: “Anh Sở lo lắng cho mấy người lắm, bây giờ tất cả đều trở về rồi, anh ấy yên tâm rồi.”

Thẩm Chi Hủ cũng biết Sở Thiên là một người thích lo nghĩ vớ vẩn, ngược lại không cảm thấy bất ngờ: “Lần này các cậu có bao nhiêu người đến đây?”

Anh thấy những người đi theo sau lưng Nhan Dục Chương đều là một vài gương mặt xa lạ, không cần suy nghĩ cũng biết những người này là do Cố Hựu Kỳ dẫn từ căn cứ thủ đô đến.

“Hơn hai trăm người đó.”

“Shh, nhiều như vậy á?” Kiều Nghệ kinh ngạc trợn to hai mắt.

“Sao lại không, đại ca đã nói trước rồi, chúng tôi có người ở căn cứ thủ đô mà.” Dứt lời, cậu ta bày ra vẻ mặt có chút kiêu ngạo.

Dáng vẻ này cực kỳ giống Cố Hựu Kỳ, hai người này thật không hổ là anh em.

Kiều Nghệ buồn cười lắc đầu.

Thẩm Chi Hủ không bất ngờ, vừa đi về phía căn nhà, vừa hỏi đối phương.

“Cấp bậc của những người này ở trình độ nào?”

Đôi mắt của Nhan Dục Chương hơi lóe sáng, anh Thẩm chủ động hỏi mình kìa!

Cậu ta mừng rỡ, vội vàng đáp lại không ngừng: “Những thành viên đến đều ở cấp 5 và cấp 5 trở lên.”

Sợ bản thân nói không đủ chính xác, cậu ta còn hào hứng bổ sung thêm: “Tổng cộng có hai trăm tám mươi bảy người, trong đó có một trăm tám mươi người là cấp 5, một trăm lẻ hai người ở cấp 6, năm người ở cấp 7. A phải rồi, trong số cấp 7 còn bao gồm cả đại ca.”

Kiều Nghệ “ồ” một tiếng: “Thế nên lần này Cố Hựu Kỳ còn mang theo bốn dị năng giả cấp 7 sao?”

“Đúng!”

“Không tệ!” Cô giơ ngón tay cái lên với Nhan Dục Chương.

Cậu ta thấy thế, ngượng ngùng mỉm cười.

Bọn họ vừa trò chuyện, vừa đi vào nhà.

Vừa mới đi vào, Sở Thiên lập tức chú ý đến bọn họ. Gã chưa kịp nói gì, ánh mắt nhìn thẳng vào hổ trắng lớn đang lười biếng vẫy đuôi, trong lòng hít một hơi thật sâu.

Mới mấy ngày không gặp, Đại Bạch đã đột phá rồi!

Không chỉ có Sở Thiên nhận ra, đám người Cố Hựu Kỳ cũng phát hiện được.

Lúc trước bốn người Cố Tùng từng nghe Nhan Dục Chương nói bên cạnh Thẩm Chi Hủ có động thực vật biến dị, nhưng chưa nghe nhắc đến cấp bậc của chúng. Cả bọn chỉ cho rằng là cấp 4 hoặc cấp 5, không ngờ lại là động thực vật biến dị cấp cao!

Loading...